*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chỉ là một huyện An Bình nhỏ nhoi với năm nghìn quân hắc kỵ trấn giữ, vậy mà dám đi tạo phản?
Như phủ Giang Lăng có năm vạn quân binh trấn thủ còn tính là quá ít đây này...Bởi vì phủ Giang Lăng tọa lạc ở Giang Nam, một nơi đất đai màu mỡ, ít chiến sự, nhiều phong lưu, cho nên phủ quân ở đây tương đối ít.
Đổi lại là Nam Cương hay là đại phủ ở Tắc Bắc mà xem xem, tùy tiện cũng có thể mang ra bảy tám vạn phủ quân rồi.
Vậy nên chỉ tạo phản với năm nghìn binh... còn không đủ nhét kẽ răng nữa?
Kích động dân chúng, hô hào khẩu hiệu có nghĩa lý gì?
Muốn tạo phản thì phải dựa vào binh, dựa vào thực lực, dân chúng thì làm được gì?
Bây giờ nóng đầu thì vậy, chờ cho đến khi thiên quân vạn mã bao vây đến dưới thành, thì những người thực sự có thể chiến đấu chỉ là những sĩ binh giáp trụ mà thôi.
Trương Tĩnh Chỉ thở dài.
Y biết, La Hồng trở về chắc chắn sẽ gây ra chuyện gì đó Có điều, không thể không nói rằng khẩu hiệu này rất khí phách.
Vạn dân dư ngã chỉ thiên kiếm, cảm khiếu thiên địa hoán tân nhan Quả thực là rất khí phách.
"Ừm, nên phản..."
"Dù cho huyện An Bình chỉ là một huyện thành nhỏ, nhưng cũng cần hô hào cho khí thế, phải như trẻ con bị đánh cũng phải biết vung nắm đấm chứ"
Trương Tĩnh Chi thản nhiên nói.
"Nhưng không thể không nói"
"Tạo phản chỉ với năm nghìn quân hắc kỵ như vậy... từ nghìn đời tới giờ ta mới được thấy lần đầu tiên"
Tôn thống lĩnh dở khóc dở cười lắc đầu.
Trương Tĩnh Chi suy nghĩ thêm một chút, nói thêm: "Đương nhiên hắn cũng không sợ, dù sao, nếu có thất bại... thì cũng có Phu tử chống lưng cho rồi"
"Thân là đệ tử của Phu tử, có thể tùy hứng như vậy đấy"
Kinh thành.
Thành Thiên An.
Chim bồ câu đưa thư bay vào trong phủ của Trấn Bắc Vương, chỉ chốc lát sau, trong phủ đệ đang đóng chặt cửa vang lên tiếng ho khan Trấn Bắc Vương.
Mà, các thế lực lớn trong thành Thiên An cũng đều có sắc mặt cổ quái khi nhận được tin tức.
"Huyện An Bình... phải bội Đại Hạ."
"Ông đây, mẹ nó, dù thế nào cũng không ngờ được, La Hậu còn chưa lên tiếng, Trấn Bắc Vương - La Cuồng còn chưa lên tiếng mà La Hồng ở huyện An Bình nhỏ nhoi ấy lại dẫn theo năm nghìn binh hắc kỵ nã pháo vào Đại Hạ"
"Quả thật là nực cười, nhưng La gia tạo phản có lẽ là kết cục đã định sẵn, có lẽ huyện An Bình làm ra động thái như vậy là do La Cuồng cùng La Hậu đứng đằng sau bày mưu chỉ đạo từ đầu rồi"
Một vài thế lực lớn cùng một số gia chủ gia tộc đều phân tích tin tình báo gửi từ huyện An Bình về.
Tuy rằng ai nấy đều kinh ngạc nhưng cũng đều cảm thấy đây là lẽ đương nhiên.
"Cứ chờ xem động thái của La Hậu đang ở Tác Bắc cùng với Trấn Bắc Vương như thế nào đã"
"Chuyện huyện An Bình phản Hạ thì cứ coi như trò đùa đi, không cần phải chú ý"
"Tuy rằng La Hồng yêu nghiệt, nhưng chưa có thành tựu gì, có lẽ là tức giận trước những hành động của thái tử gây ra cho mình nên mới phát ra kháng nghị"
Rất nhiều người cho là như thế.
Đối với chuyện huyện An Bình tạo phản thì ai nấy đều cười xòa cho qua, không quá chú ý tới.
Sở Vương phủ.
Sau khi Sở Thiên Nam biết tin tức thì vô cùng ngạc nhiên, còn Sở vương thì vuốt đầu hổ trên thân cây trượng, nổ nụ cười ôn hòa.
Một lúc lâu sau, Sở Thiên Nam dở khóc dở cười nói: "La Hồng này... đúng là đầu sắt mà"
"Tạo phản chỉ với năm nghìn binh hắc kỵ thôi, thật là..."
"Bất kỳ phủ quân của phủ thành nào cũng có thể tiêu diệt, giống như một đốm lửa nhỏ vậy."
Sở Thiên Nam cho rằng việc này chẳng có gì to tát, bởi vì khả năng bị diệt là rất cao, trừ phi ba mươi vạn binh hắc kỵ từ Tắc Bắc đồng loạt xuất động, tới tập hợp ở huyện An Bình, thì mới có thể gây kinh sợ cho người khác được.
Mà ba mươi vạn quân hắc kỵ đó mới thực sự là vốn liếng chân chính của La gia.
Sở vương nghe Sở Thiên Nam phân tích, thở dài.
"Dù thế nào đi nữa thì La Hồng đã chính thức lên tiếng tạo phản Đại Hạ rồi, khiến cho La gia còn đang do dự quyết định hẳn rồi..."
"Nhưng hiện giờ còn quá sớm, Chân Long của La gia... còn chưa có thành tựu, chưa thể ngưng tụ được trụ khí số, đối đầu với cả Đại Hạ, xác suất thất bại rất cao."
Sở vương nói.
"Nếu đúng như vậy, chuyện La gia tạo phản chỉ như trò đùa..."
"La gia nhất định sẽ bị diệt"
Sở Thiên Nam nghe vậy, hít sâu, trụ khí số?
Ngưng tụ khí vận của vương triều sao?
"Thật ra La Cuồng đã chuẩn bị vài chục năm rồi, bổn vương đã đấu với ông ta vài chục năm nhưng chưa một lần nào thắng cả, con cho rằng La Cuồng sẽ không chuẩn bị gì hết sao?"
"Lúc những đứa con của La Cuồng tử trận ngoài chiến trường, La Cuồng đã nổi giận, rồi đến La Hồng Trần bị ép chết, thì đáy lòng La Cuồng đã hoàn toàn phát điên, hoàn toàn bất hòa với Đại Hạ"
Sở vương già nua sờ nắn đầu hổ trên thân trượng, bước ra ngoài phủ đệ, ánh mắt hướng về phía La phủ.
Ông nheo mắt.
"La Hậu tuy xưng là Nhân Đồ, nhưng không đủ gây kinh sợ, hắn ta không thể nào gánh chịu được trụ khí số cho La gia, cho nên...
để lão phu đoán xem, người mà La Cuồng chuẩn bị, sẽ là ai?"
"Là La Thất Gia đã bị điên, bị nhốt ở giếng phật suốt mười lăm năm ở Vọng Xuyên Tự kia sao?"
Sở vương nheo mắt, tựa như một con hồ ly đa mưu túc trí.
Sở Thiên Nam đứng đằng sau Sở vương, cả người lạnh toát.
Những lão hồ ly này, người nào người nấy tâm cơ thâm trầm, giống như mọi chuyện đều nằm trong tính toán của bọn họ vậy.
Hoàng cung.
Trong đại sảnh, mùi đàn hương bay nhẹ nhàng trong không khí mà không biến mất đi.
Thái Tử bình tĩnh, giống như người bóp nát hàng rào chắn kia không phải là y.