Thái Tử không thèm để ý, cũng không nhìn qua.
Y vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
Một lúc lâu sau.
Một tiểu thái giám vội vàng xuất hiện trước mặt y và đưa cho y một bức mật thư.
Thái Thử mở mắt nhìn lướt qua, hơi nhướng mày.
"Huyện An Bình muốn tạo phản? Chọn nơi này quả đúng là thú vị."
Sắc mặt Thái Tử nghiêm túc.
Y híp mắt lại.
Đưa tay vẩy vẫy về hướng bên ngoài điện.
Tiểu thái giám sợ hãi quỳ xuống trước mặt Thái Tử.
"Đem bức thư này giao cho Huyền Ngọc phi, La gia tạo phản, tất nhiên sẽ lấy danh nghĩa thanh quân trắc (1), rất có thể sẽ nhằm vào Hồ Nữ Huyền Ngọc phi, việc đối phó với La gia như thế nào thì để bọn họ tự nghĩ cách"
(1) Tiêu diệt kẻ gian ở bên cạnh vua.
Tiểu thái giám quỳ cúi hẳn đầu chạm xuống đất, sau khi nhận được mật thư của Thái Tử, liền từng bước ra khỏi cung.
"La gia tạo phản là tốt, hy vọng đừng bị diệt quá nhanh"
Ánh mắt của Thái Tử hướng theo hướng thái giám rời đi, mỉm Cười.
tầm mắt lại nhìn lướt qua chiếc hộp gỗ ở đằng xa chứa đầu của Ngụy Thiên Tuế trong đó.
Nụ cười dần biến mất.
"Chân Long của La gia..."
"Ha, chưa ngưng tụ được trụ khí số, cũng xứng gọi là Chân Long?"
Thái Tử để cuốn sách xuống, đứng dậy.
Y duỗi lưng, bước ra khỏi cung, đi trên hành lang.
Tới cuối hành lang dài, bước xuống con đường mờ tối trong thâm cung, lá cây ở hai bên đường bay tán loạn, làm đung đưa bạch y của Thái Tử.
Chẳng mấy chốc, cung điện thấp thoáng sau cánh rừng dần hiện Ta.
Thái Tử đi tới cánh cửa lớn trước mắt, đánh một chưởng mở ra.
Phía sau cánh cửa vang lên từng tiếng niệm Phật cùng với tiếng gõ mõ.
Một bức tượng Phật khổng lồ, quý giá và trang nghiêm.
Bên dưới tượng Phật, một nhà sư mặc y phục trắng khoanh chân ngồi ngay ngắn, tụng kinh Phật.
Tấm lụa mỏng bay lên, khuôn mặt như tơ, tản ra một làn khí quyến rũ.
Trên đầu Huyền Ngọc phi cài đủ loại trang sức, bàn tay mảnh khảnh đang cầm mật thư, xem nội dung bên trong khiến nàng ta không khỏi bật cười.
"Chỉ với năm nghìn binh hắc kỵ mà dám đi tạo phản... La Hồng này đáng yêu thật"
Huyền Ngọc phi cười khẽ.
Cung nữ đứng hai bên nàng ta đều sợ hãi tới tái mặt, nương nương lại khen nam nhân khác ư?
Kiệu đi từ từ, không bao lâu sau đã tới Thiên Cực môn.
Huyền Ngọc phi bước ra khỏi kiệu, đi về phía Thiên Cực môn.
Ngự Lâm quân của Thiên Cực môn nhìn nàng ta không chớp mắt.
Huyền Ngọc phi không gặp trở ngại nào đi một mạch tới Thiên Cực cung. Lần trước, Trấn Bắc Vương phải bước từng bước nặng nhọc mới đến được thềm son bạch ngọc, nhưng Huyền Ngọc phi lại vô cùng nhẹ nhàng, không phải chịu cảm giác áp bách kinh khủng kia.
Nàng ta đi vào trong Đan Trì cầm theo bức mật thư tiến vào Thiên Cực cung.
Một hồi lâu sau.
Trước sảnh Thiên Cực cung, truyền đến một cảm giác áp bách đè nén như muốn nổ tung.
Một lão thái giám tuổi cao sức yếu đi tới, không biết từ đâu xuất hiện, đứng trên thềm son bạch ngọc nhìn xuống.
Kế đó, ông ta phất cây phất trần trong tay, hướng về Thiên Cực môn.
"Truyền La Hồng vào kinh!"
Chợt đôi mắt của lão thái giám co rụt lại, ngay giữa bầu trời như có sấm sét đánh tới đùng đùng truyền đi một giọng nói rất to, vang dội cả thiên hạ.
Lời nói vừa dứt, cả Thiên Cực cung đều rung chuyển dữ dội, kế tiếp một giọng nói như tảng đá ném xuống hồ nước tạo thành những con sóng dập dờn.
Ngay giờ phút này tại thành Thiên An, ai nấy cũng đều giật mình.
Lão thái giám cầm phất trần, mặt nghiêm nghị, lặp lại lời vừa nói.
"Tuyên, La Hồng vào kinh!"
"Tuyên, La Hồng vào kinh!"
"Tuyên, La Hồng vào kinh!"
Trước Thiên Cực môn, có hàng loạt mảnh ánh sáng tập hợp lại, trụ khí số bàng bạc hung hăng nện xuống, kế đó lại hóa thành một quyển thánh chỉ màu vàng, trên thánh chỉ có khắc hình Kim Long đang uốn lượn.
Lão thái giám bước lên, cầm lấy thánh chỉ màu vàng, tự như bị thánh chỉ lôi đi.
Biến thành một luồng sáng vàng, xé toạc cả bầu trời tại thành Thiên An.
Dùng tốc độ như tiếng sét vang, chỉ trong chốc lát đã lướt về phía huyện An Bình.
Một quyển thánh chỉ vàng kim, bay xẹt ngang qua thành Thiên An.
Tựa như một vị thần xé toạc kết giới được giăng giữa bầu trời, toát ra luồng khí đáng sợ.
Bên trong thành Thiên An, rất nhiều người có năng lực cảm ứng hơn người đều tái mặt..
Phủ của Trấn Bắc Vương vẫn đóng chặt cửa như hơi run rẩy, ẩn giấu trong đó là hơi thở đang bị đè nén.
Trên đường ở thành Thiên An.
Một ông lão im lặng đứng ở đó, Trương Thủ Phụ bình tĩnh nhìn cuộn thánh chỉ đang trong tay lão thái giám, đôi mắt toát lên vài phần mỏi mệt.
Thánh ý ra hoàng thành, đây chính là ý chỉ của Hạ Hoàng sao?
Trương Thủ Phụ thở dài, ông lẳng lặng đứng trên con đường cái, y phục khoác trên người không ngừng bị gió làm phất phơ, một người cao to đứng trên dọc dường như vậy mà dường như không ai trong số đám dân chúng xung quanh chú ý đến ông cả.
Ông như tách biệt khỏi thế giới mà lại như dung hòa vào thế giới.
Thánh uy của thánh chỉ do vua ban lan ra cả bầu trời của thành Thiên An, ngay lập tức cả thành đều náo nhiệt, ồn ào.
"Hạ Hoàng truyền La Hồng vào kinh thành?!"
"Cuối cùng cũng đã ra tay, Hạ Hoàng rốt cuộc cũng đã ra tay rồi."
"Không thể tin được mà, chỉ là một huyện nhỏ như huyện An Bình vậy mà có thể khiến Ha Hoàng ra ý chỉ?"
Nhiều quan viên cùng với cao thủ của nhiều thế lực lớn khác đều kinh ngạc không thôi.
Trấn Bắc Vương cầm Thư Diện Thánh, đi qua con phố dài, chân dẫm lên thềm son bạch ngọc thế nhưng Hạ Hoàng lại không hề lộ mặt cũng chẳng ra ý chỉ.
Nhưng La Hồng vừa mới tạo phản chưa được bao lâu, mà Hạ Hoàng bệ hạ ở trong thâm cung lại ra ý chỉ, hơn nữa còn dùng ý chí thiên tử ngưng tụ thánh chỉ.
Đây không phải là thánh chỉ do Thái Tử viết mà là thánh chỉ chân chính.
Khiến cho một vài thế lực ngầm cùng với những quan viên trong triều đình đều biến sắc mặt.