Thần Cấp Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 21 - Truy Sát Lệnh

Chương 21: Truy Sát Lệnh

Sắc Trời hoàng hôn kéo đến. Giáo chủ Toàn Chân Giáo Vương Trùng Dương tức giận quát tháo náo động cả bản điện:

- Hừ! Thật sự vô dụng. Một tên nhóc mới nhị lưu cấp bậc mà cả đám các ngươi không bắt được lại còn bị Lý Mạc Sầu hạ sát Triệu Chí Kính nữa. Thật là mất mặt giáo ta.

-Thông báo cho toàn bộ võ lâm giang hồ. Toàn Chân Giáo phát ra Truy Sát Lệnh. Phàm ai cầm được đầu của Nhiếp Phong và Lý Mạc Sầu về thưởng 1000 lượng hoàng kim kèm một môn nội công sơ kì của bổn giáo.

Giang hồ truy sát lệnh vừa công bố. Khắp nơi nhân sĩ đều rục rịch. Tiền tài, võ học động lòng người. Ai cũng muốn tìm kiếm tung tích của Lý Mạc Sầu cùng tướng quân họ Nhiếp. Có thể nói giang hồ lúc này nhà nhà, người người sục sôi sửa soạn lên đường tìm kiếm tung tích của hai người.

Trong một thôn xóm hẻo lánh, một người nông phu khoác lên mình thanh kiếm hình thù kì dị như một que cởi lò cất bước ra ngoài gian nhà tranh đơn sơ. Một nữ nhân chạy vội ra lo lắng:

- Phu quân! Chàng nhất định phải đi hay sao? Chúng ta…

Người đàn ông dơ tay cản lại lời nói của nữ nhân.

-Ý ta đã quyết. Nàng hãy chờ đợi. Việc này hoàn thành, sẽ có đủ tiền bạc nuôi cả gia đình ta, sống đến mấy đời không hết.

Trong một môn phái nhỏ. Mấy tên đệ tử đang đàm luận với nhau bỗng nhiên nhìn thấy vài vị sư huynh cùng trưởng lão môn phái, ngựa kiếm chỉnh tề nửa đêm lên đường. Cả đám đưa mắt nhìn nhau không hiểu chuyện gì xảy ra.

- Hắc hắc! Toàn Chân giáo đưa phần thưởng thực hấp dẫn. Bạch Diệp hội chúng ta sao để vuột mất cơ hội phát tài này được. Mau triệu tập các sát thủ, đi ra ngoài đoạt đầu người đi thôi! Một vị cao tầng Bạch Diệp Hội (là tổ chức sát thủ giết mướn nổi tiếng khắp vương triều Đại Việt) cười âm u ra lệnh.

Sau khi ngủ dậy, Nhiếp Phong cùng Lý Mạc Sầu lúc này vẫn vô tư đi dạo trong trấn không hề hay biết gì cả. Xích Luyện Tiên Tử nói muốn đi mua một ít linh đan, diệu dược chữa thương. Sực nhớ ra là trên người mình mang thẻ bài mà Chu tiểu thư tặng cho, được giảm giá một phần ba. Nên Nhiếp Phong vui mừng dẫn Lý Mạc Sầu tiến đến tiệm thuốc của Chu gia.

Chu Thiên Trấn thuộc Ba Lăng huyện nên tuy là một trấn nhỏ nhưng đường phố buôn bán rất náo nhiệt. Người đi đường cũng đông đúc hơn so với các nơi khác. Từ quán rượu, sòng bạc, khách điếm, trà lâu, cửa hàng quần áo, son phấn... nói chung cái gì cần cho sinh hoạt đều có đủ cả.

Lý Mạc Sầu khuôn mặt trái xoan, búi tóc đen sau đầu, làn da trong suốt, thân hình cân đối thướt tha khoác bộ đạo phục màu xanh lam trông khác hẳn với người thường. Nhiếp Phong thân hình cao lớn, uy nghiêm, mặc võ phục lộ ra hai cánh tay từ vai trở xuống cơ bắp gân cốt cuồn cuộn. Cộng thêm hắn khoác bộ áo choàng màu đỏ sậm bay phấp phới sau lưng càng khiến nhân thân chú mục.

Vừa bước vào tiệm thuốc của Chu Gia, nhân viên tiếp khách đã vui vẻ tiến đến mời cả hai thưởng trà nóng. Sau đó, cầm danh sách mà Lý Mạc Sầu viết sẵn đi vào trong quầy chuẩn bị. Khâu tiếp đãi chu đáo và lịch sự làm cho hai người thấy rất hài lòng. Đến khi thanh toán, Nhiếp Phong lấy ra thẻ bài của Chu Tiểu Tuyết tặng đưa cho nhân viên. Hắn kinh ngạc cầm thẻ bài xem xét một lúc rồi hai tay kính cẩn trả lại cho họ Nhiếp.

- Hai vị khách quý có thẻ bài vinh dự của Chu Gia nên được giảm một phần ba giá tổng hóa đơn ạ!

Lý Mạc Sầu không ngờ Nhiếp Phong lại có thẻ bài quý hóa tiện nghi như vậy. Nàng cười, lộ ra hàm răng trắng đều như ngọc trai:

- Xem ra từ nay về sau, ta phải luôn đi cùng tướng công đây để có thể hưởng ưu đãi giảm giá khi giao dịch đan dược mới được.

- Rất vui lòng được hộ giá tiên tử đi mua sắm. Nhiếp Phong vui vẻ đáp lời.

Hai người dưới sự tiễn khách cẩn thận của nhân viên tiệm dược cười nói bước ra ngoài. Đột nhiên, vừa ra khỏi cửa cả hai đã cảm nhận được sát khí bốn phía ập đến. Nụ cười như hoa trên môi Lý Mạc Sầu vụt tắt. Nhiếp Phong nhíu mày nhìn thẳng phía trước, có 3 gã áo đen bịt mặt trên ngực thêu hình con bướm màu trắng nổi bật. Bọn chúng dường như đang đợi sẵn cả hai từ lâu.

- Các ngươi muốn gì?

- Mạng của đôi nam nữ các người được Toàn Chân trả giá cao kèm một bộ nội công võ học. Bọn ta là sát thủ Bạch Diệp Hội.

Nói xong, ba tên tung ám khí như mưa về phía hai người. Mũi tiêu lấp lánh màu xanh quang mang hiển nhiên đã tẩm qua kịch độc. Nhiếp Phong không hề nao núng. Hắn thi triển đệ tam thức trong Bài Vân Chưởng là “Phiên Vân Phúc Vũ” chưởng phong cuồn cuộn cuốn hất ám khí của chúng bay trở về với vận tốc còn nhanh hơn lúc ném. Trong chớp mắt cả ba tên áo đen đổ gục xuống mặt đường. Trên người chúng tri trít lông tiêu ám khí, nhìn như ba con nhím đen xù lông.

Đi thôi. Hạng người này không đáng để tiên tử phải ra tay. Nhiếp Phong vừa nói vừa kéo áo Lý Mạc Sầu dùng khinh công bay đi.

- Chà! Xem ra từ khi ta giết tên đạo sĩ thối Triệu Chí Kính. Phái Toàn Chân đã quyết hạ tử thù rồi. Lý Mạc Sầu thở dài.

Hai người đi chưa được bao xa đến một đoạn bờ sông, thì có một bóng người chặn đường. Hắn trông chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi. Trên tay hắn cầm một vũ khí mà Nhiếp Phong không nghĩ có phải là kiếm hay là một thanh sắt dài, nhọn một đầu mà người ta dùng để khều lửa. Quần áo trên người hắn là một bộ nông phu quê mùa nhưng lúc này lại ẩn hiện một cao thủ dùng kiếm.

- Tại hạ tên A Phi. Vì kiếm kế sinh nhai nên mạo phạm.

Dứt lời, A Phi xuất kiếm. mũi kiếm như một con rắn đen, nhỏ và nhanh điểm đến cổ họng của Nhiếp Phong. Hắn vận Phong Thần Thoái tung mình ra phía sau nửa trượng thoát được chiêu đó. Cảm nhận được cột sống ướt đẫm, lạnh toát. Nhiếp Phong công nhận kiếm của tên thanh niên nông phu này nhanh hơn khoái đao của Điền Bá Quang.

Bình Luận (0)
Comment