Chương 22: Vào Cổ Mộ
- Tốt lắm. Lưỡng Cực Kiếm của ta cũng đến lúc thử nghiệm rồi. Lưỡng Cực kiếm được rèn bởi cha của Kiếm Thánh Long Nhi, người luyện được tinh hoa kiếm đạo cả phương Đông và phương Tây. Không chỉ sắc bén, Lưỡng Cực kiếm mang theo hai đặc tính cương nhu trái ngược, thích hợp với kiếm thuật cả hai phương, và Lưỡng Cực kiếm còn có kiếm con trong kiếm mẹ, là sát chiêu cuối cùng không ai đoán được. Nửa đời đầu Long Nhi cầm Lưỡng Cực kiếm tung hoành giang hồ, chiến Đế Thích Thiên, đả bại Vô Danh, thành danh Kiếm Thánh. Về sau bị Bại Vong chi kiếm hủy, nhưng kiếm con của Lưỡng Cực kiếm vẫn giúp Long Nhi thắng Ngạo Bái, thua binh khí nhưng vẫn thắng kiếm pháp. Đây chính là phần thưởng hệ thống ban cho Nhiếp Phong lúc trước. Y đã để Tử Điện kiếm vào trong tủ đồ hệ thống và dùng kiếm này.
Lưỡng Cực Kiếm ra khỏi vỏ. Nhiếp Phong thân pháp như điện phóng đến A Phi. Thánh Linh Kiếm pháp thức thứ nhất. Kiếm khí dũng mãnh xông thẳng về phía nông phu A Phi. Hắn hai mắt lóe sáng đầy hưng phấn:
- Kiếm pháp lợi hại lắm! Ngày hôm nay được đấu với một kiếm thủ như ngươi. Ta có chết cũng mãn nguyện. Y tung kiếm lên đâm ra 3 kiếm liên tiếp. Kiếm trước kiếm sau điểm đến đúng một chỗ vào kiếm khí của Nhiếp Phong. Hiệu quả bất ngờ làm cho hóa giải thức thứ nhất của Thánh Linh Kiếm pháp. Khá lắm! Đón chiêu tiếp theo của ta. Nhiếp Phong hô lớn.
Hai thanh kiếm va chạm vào nhau tóe lửa. A Phi kiếm pháp chỉ có hai từ để hình dung: mau và chuẩn. Kiếm của hắn chỉ có một thức là đâm về phía trước đơn giản nhưng lại rất nhanh. Tựa hồ so với khoái đao của họ Điền còn nhanh hơn gấp bội lần.
Nhiếp Phong cũng đoán được lai lịch người thanh niên này là ai. Hắn chính là một số ít bằng hữu của Lý thám hoa được mọi người ca tụng “Tiểu Lý Phi Đao Lý Tầm Hoan”. Xếp thứ nhất trong Giang Hồ Bảng. Tên hắn cũng vừa tự giới thiệu là A Phi!
Lưỡng Cực Kiếm nhanh chóng chứng tỏ uy thế của mình. Sau hai mươi chiêu giao đấu. Thân kiếm như thanh khều lò, dài đen sì của A Phi bị mẻ, liên tiếp xuất hiện vết rạn. Hắn vận chân khí dồn vào que cời lò làm nó nứt ra thành hàng trăm mảnh vụn bắn thẳng về phía Nhiếp Phong. Chàng không hề nao núng thi triển thức thứ 13 trong thánh linh kiếm pháp. Kiếm khí tung hoành tạo ra hàn khí sương mù làm ngưng đọng từng mảnh vụn bắn trên không khí. Làm cho chúng lần lượt bị đóng băng rơi lả tả xuống đất.
- Kiếm pháp cao siêu lợi hại. Trận chiến này ta thua. Ngươi muốn làm gì ta thì tùy. A Phi cất lời.
- Đừng giấu ta. Nhiếp Phong thu Lưỡng Cực Kiếm vào vỏ. Cảnh giới của ngươi chính là Hậu Thiên. Ngươi tự bế tu vi xuống nhị lưu, hơn nữa ta có thần binh lợi khí trong tay, cho nên trận này chỉ coi như là hòa.
- Ha ha ha! Được! Một lời đã định. Trận này coi như hai ta hòa. Ngươi khá lắm. Chẳng trách mới có nhị lưu mà đã xếp thứ 10 trên giang hồ bảng rồi. A Phi vỗ vai Nhiếp Phong cười.
- Tuy nhiên ta cũng thông báo cho cậu và đạo cô đây một tin quan trọng. Các thế lực và cá nhân giang hồ đều đang đỏ mắt truy tìm đầu của cả hai đem về cho Toàn Chân giáo. Không phải kẻ nào cũng tự hạ cảnh giới công bằng quyết đấu như ta đâu.
- Cám ơn huynh. Hai người chúng tôi sẽ nâng cao đề phòng. Lý Mạc Sầu tiến đến cạnh Nhiếp Phong mỉm cười ôm quyền thủ lễ.
- Vậy thì sau này có duyên hẹn gặp lại nhị vị. Cáo từ. A Phi chào hai người rồi khinh công vút đi.
Chu Thiên Trấn hiện tại, tụ tập đủ loại kì nhân dị sĩ giang hồ khắp nơi kéo đến. Mọi người tò mò mong muốn chạm mặt họ Nhiếp và Xích Luyện tiên tử xem hình dáng thế nào. Kẻ thì nhân cơ hội này phát tài sở hữu võ công. Người thì ước mơ được bước chân lên Giang hồ Bảng danh tiếng.
Nhiếp Phong mua được một cỗ xe ngựa to bèn bảo Lý Mạc Sầu ngồi vào trong. Còn hắn thì kiếm một chiếc mũ bành, che hết nửa đầu làm xa phu. Cả hai cẩn thận đánh xe ngựa ra khỏi trấn.
Thoáng chốc đã đến ráng chiều, Nhiếp Phong đánh xe đi vòng vèo tránh những nơi đông dân cư để không muốn lộ hành tung. Hắn nghe theo lời Lý Mạc Sầu trở về Cổ Mộ gặp Tiểu Long Nữ. Theo ý của Xích Luyện Tiên Tử thì nàng ta muốn đến bản phái để lấy bí kíp ngọc nữ tâm kinh mà Tiểu Long Nữ đang bảo quản. Còn Nhiếp Phong thì lại có ý đồ riêng. Hắn dòm ngó Cửu Âm Chân Kinh khắc trên vách đá ở Cổ Mộ đã từ lâu, nay có người dẫn đường thì còn gì bằng.
Nếu lấy được bi kíp Cửu Âm Chân Kinh đem về cho một vạn binh lính luyện tập. Lúc đó quân đội của Nhiếp Phong tại Giao Châu thành sẽ là một lực lượng có sức mạnh khổng lồ. Lúc đó thì hắn việc gì phải trốn đông, trốn tây như thế này. Thậm chí, nếu cần, chờ hắn tấn thăng lên nhất lưu cao thủ lại hợp sức cùng sư huynh Lãnh Huyết công thẳng lên núi Chung Nam sợ gì.
Ở Chung Nam sơn sau núi, khắp nơi hoàn cảnh tĩnh lặng. Bốn hướng nở rộ loài hoa thơm không rõ tên, hương vị tràn ngập. Lý Mạc Sầu yêu kiều thân hình sóng vai cùng Nhiếp Phong cao to dáng dấp, phấp phới áo choàng đỏ tung bay bước vào cửa động Cổ Mộ phái.
Sư Muội! Mau ra đây. Ta Lý Mạc Sầu đến để thu hồi “Ngọc Nữ Tâm Kinh” Xích Luyện Tiên Tử khinh công xuống mật đạo hô lớn.
Nhiếp Phong không chút chậm chễ phong thần cước bám theo sát sau lưng. Nơi đây mật đạo quanh co, khúc khửu như một mê cung vậy. Nếu không có Lý Mạc Sầu dẫn đường, hắn đã bị lạc lối rơi vào cơ quan bẫy độc từ lâu. Nhiếp Phong âm thầm hít thở:
- Cũng may, lúc trước ta không tìm thấy lối vào Cổ Mộ phái. Nếu không cứ tùy ý sấn bừa không khéo giờ thành cái xác khô từ lâu rồi.
- Sư tỉ! Bao năm rồi, người vẫn không từ bỏ ý định hay sao? Ủa? Sao ngươi cũng ở nơi đây. Một giọng nói thanh lãnh kiều nhu của Tiểu Long Nữ cất lên.
- Long cô nương. Đã lâu không gặp. Tại hạ đến để thăm tiểu tử Dương Quá vô tình gặp được Xích Luyện Tiên tử trên đường nên cùng đồng hành. Nhiếp Phong gãi đầu gãi tai ngượng ngùng đáp.
- Sư muội trước đây có quen biết Nhiếp tướng quân sao? Ta tưởng muội suốt ngày chỉ líp trong Cổ Mổ khổ luyện võ công chứ. Không ngờ tiểu sư muội cũng ra ngoài gặp gỡ nam nhân cơ đấy. Thôi, không nói nhiều nếu không giao “Ngọc Nữ Tâm Kinh” ra thì ta đích thân đoạt lấy. Lý Mạc Sầu rút sau lưng cây phất trần ra xông về phía trước.
- Sư tỉ thông cảm. Muội không để vật của bổn môn rơi vào tay người đã bị sư phụ trục xuất như sư tỉ được. Nói đoạn Tiểu Long Nữ vung kiếm đón đỡ.
Hai người đều là tuyệt sắc mĩ nhân trên thế gian hiếm có khó tìm. Một người bạch y như tuyết mạo tựa thiên tiên lạnh lùng cao ngạo, một người đạo phục xanh thẳm kiều diễm quyến rũ. Cả hai thi triển tuyệt học của phái Cổ Mộ đánh nhau qua lại. Nhiếp Phong nhìn, như thấy hai vị tiên nữ giáng trần, đang múa một bài vũ điệu làm lệnh người mê hoặc.