Thần Huyền Đại Lục

Chương 12 - Võ Vịt.....?

- Con gấu ôn dịch nhà ngươi!!!

La xong lão gải liền đưa một tay tung một chưởng về con gấu đang nhai nhóp nhép kia.

Riêng con gấu cũng chả đá động gì tới một chưởng kia,sau khi nuốt xong. Nó cũng luôn tiện há miệng đớp một cái vào bàn tay của lão giả.

Thấy cái miệng rộng con gấu đang căn tới,bàn tay đang hóa chưởng vỗ tới thì lão liền rụt tay lại,dưới gầm bàn chân liền đá tới chỗ con gấu đang ngồi.

Con gấu thì cũng đáp lại một chân cũng đá tới.

Hai bên cứ dằng co một hồi,người đấm chân đá. Con gấu miệng hễ thấy tay lão giả đánh tới là nó há miệng ra cắn tới. Chân thì cứ hoàng chân. Hai bên cứ đanh nhau một hồi cho đến khi thức ăn trên bàn gần như bị con gấu kia ăn gần hết bảy mươi phần trăm. Cả hai đánh nhau một hồi cho đến khi thức ăn hết sạch, họ mơi ngừng lại.

Lão giả mặt cũng không thây đổi một tí nào,miệng liền hô vào quán.

- Lão chủ quán cho ta mấy món cũ,cộng thêm một nồi thiệt bự canh măng.

Con gấu nghe chữ "măng" hai mắt nó liền sáng lên. Mấy loại như tre trúc đó là món khoái khẩu của nó.

Nãy giờ hai bên đấu đá nhau,lão chủ quán cũng phớt lờ. Đối với lão hai tên này luôn tới quán lão là luôn có chuyện xảy ra. Nhìn riết rồi quen.

- Khách nhân đợi chút sẽ có ngay.

Sau khi trả lời xong lão chủ quán liền lúi húi làm mấy cục măng tre to bằng bắp đùi. Sau đó sắc ra từng miếng to bằng bàn tay rồi quăng vô nồi.

Phía ngoài bàn lúc này một gấu một người đang nhìn nhau.

- Ngươi hôm nay tại sao lại chạy đến đây nữa rồi?

Lão giả hỏi.

- Hôm nay tới có chuyện cần báo cho lão già bất tử nhà ngươi.

Con gấu nghe vậy liền trả lời.

- Chuyện gì,sao lại có mình người tới? Tên khuyển kia đâu?

Lão giả hỏi tiếp.

- Chuyện này đã làm ta và người,cùng hai vị Linh thú vương với Nguyễn gia giờ có thể ăn ngủ yên ổn rồi.

Sau khi nghe con gấu nói vậy hai mắt con lão giả liền ngưng trọng nhìn chầm chầm con gấu rồi hỏi.

- Chuyện gì nói ngay?

Con gấu nghe lão giả hỏi nó cứ thửng thờ rồi nói.

- Lão chủ nhân ta và hai Linh thú vương đã tìm được sáu tháng rồi.

Nói xong con gấu liền nhìn lão giả.

Vừa nghe con gấu nói xong lão giả liền đứng dậy. Đưa hai tay qua khỏi bàn chụp ngây đầu gấu kéo lại hỏi.

- Con gấu nhà ngươi lập lại lời nói cho ta nghe lại một lần nữa...

Vừa nói vừa đưa tay lắc đầu con gấu,làm cho nó la làng.

- Bỏ ta ra,bỏ ta ra!!!!....lão già mất dịch!!!!......La Bát La Nhã nguơi có nghe không!!!! Tên lão chết bầm nhà ngươi....!!!

Nghe con gấu la xong lão già liền buông tay,hai con mắt lúc này đã chảy ra nước mắt. Lão già đó hóa ra là đứa nhóc mười tuổi hơn một ngàn năm về trước được Sỹ Việt đặc cho cái tên La Bát La Nhã kia.

- Haizzz,lão già nhà ngươi...già răng rụng khú đế khóc gì mà khóc. Lão chủ nhân chẳng những rất khỏe nữa đằng khác,có điều......

Nói tới câu đó nó bổng dừng lại vì lúc này lão chủ quán khệ nệ bê nguyên cái nồi canh măng đặc lên bàn. Sau đó lão cũng loai hoay bê mấy món khác để lên bàn rồi lùi ra sau.

Con gấu thấy vậy nó liền đưa tay cầm cái giá múc mấy miếng măng đổ vô cái miệng gấu nhai nhóp nhép.

Phía bên kia La Bát La Nhã gần như phát điên đưa tay dực lấy cái giá múc canh rồi nói.

- Giờ này ngươi còn có tâm trạng ăn uống,nói lẹ cho mau. Có điều sao?

Con gấu nghe vậy nó phớt lờ La Bát La Nhã,đưa tay dực lại cái giá múc canh. Sau đó đưa vào nồi múc một muỗng lớn rồi đổ vào miệng,vừa nhai vừa nói. Cho dù nồi canh lúc này đang nóng,khói bốc nghi ngút cũng không làm ảnh hưởng đến nó.

- Lão già nhà ngươi,làm cái gì gắp vậy. Ngồi xuống ăn,ăn xong ta và ngư...ơ...i.........

Chữ "ngươi" chưa nói xong thấy La Bát La Nhã nhảy lên bàn nguyên một bàn chân nhắm ngây mặt gấu mà đạp tới. Vừa đạp vừa la.

- Ăn cái con mẹ nhà ngươi....

Ầm..ầm....

- Ăn nè...

Ầm ầm ầm

- Mẹ ta cho ngươi ăn.....

RẦM...RẦM.....

Mỗi một lời nói là một cái đạp,cho tới hai tiếng rầm rầm lúc cuối mặt gấu lúc này gần như bẹp dí.

Con gấu lúc này nó lòm còm bò dậy vẫn lê cái thân gấu lại chỗ nồi canh măng,thay vì lấy cái giá để múc nó liền đưa hai đôi tay gấu bê luôn cái nồi đưa lên miệng húp lấy húp để. Xong rồi bỏ cái nồi xuống,sau đó đưa tay quẹt quẹt vài cái rồi nói.

- Lão chủ nhân hiện tại đã trở thành đứa bé sáu tháng tuổi,ngoài ra linh hồn ngươi không cần lo. Ta lúc đem lão chủ nhân về hai Linh thú vương có kiểm tra qua nói cho ta biết linh hồn lão chủ nhần gần như bổ xung đầy đủ không thiếu miếng nào.....

Nghe con gấu kể lại toàn bộ từ lúc tìm lại được lão chủ nhân cho đến khi đem về ra sao,con gấu điều nói rõ ràng rành mạch không thiếu sót chút nào.

Sau khi nghe xong La Bát La Nhã liền mừng quýnh lên,đưa tay cho vào túi lôi ra đồng tiền vàng thẩy cho lão chủ quán rồi một tay nắm sau ót con gấu rồi nhảy lên không liền biếng mất.

* * *

Nguyễn Gia....

Trời vừa vào chiều,sau khi dùng bữa tối xong tộc trưởng Nguyễn Thành Khải liền như mội hôm. Điều ra phía trước nhà luyện công. Trong lúc lão đang đưa tay múa chân thì ngay bên tai lão bổng nghe tiếng Sỹ Việt truyền âm.

- Ngươi làm cái gì bịch bịch thế...không cho người khác ngủ à?

Nguyễn Thành Khải nghe vậy lão liền chạy vào nhà thì thấy Sỹ Việt đã ngồi dậy đưa hai mắt nhìn về phía cửa.

- Lão tổ tông...người đã dậy?

Nghe Nguyễn Thành Khải hỏi thì Sỹ Việt gật đầu rồi truyền âm.

- Đưa ta ra ngoài,nãy ngươi đang luyện quyền à?

Nguyễn Thành Khải nghe vậy liền đưa hai tay bế Sỹ Việt rồi đưa ra ngoài,sau đó cho Sỹ Việt ngồi lên cái bàn đá. Xong lão cũng ngồi xuống gót ly trà rồi nói.

- Đúng vậy lão tổ tông,ta mỗi ngày điều giờ này ta điều ra đây luyện quyền.

Sỹ Việt nghe vậy liền truyền âm lại.

- Hơn một ngàn năm rồi,ta chưa thấy lại môn võ thuật Kim Kê. Hôm nay ngươi luyện cho ta xem.

Nguyễn Thành Khải nghe vậy liền đứng dậy,sau đó đứng tấn theo bộ quyền miệng lão liền hô "Hùng Kê Quyền". Trong lúc lão đang múa được vài quyền liền bị Sỹ Việt la lên ngay bên tai lão.

- Dừng dừng dừng...ngươi...ngươi đang múa võ vịt à...từ khi nào Kê ra Vịt vậy? Các ngươi....các ngươi biếng đỏi chiêu thức từ ai ra...ai chỉ...nói ta biết....nói ngay!!!!!

Nguyễn Thành Khải nghe Sỹ Việt la làng,nói chuyện gần như phát cáo lên.

- Lão tổ tông,bài quyền này được truyền hơn một ngàn năm rồi. Mọi người điều điều luyện như vậy.

Nguyễn Thành Khải nói.

- Hả? Tức chết ta.....!!! Các....Ng..ư..ơ...i....haizzzz........bà mẹ....tiên sư lão tổ tông nhà ngươi.....

Vừa truyền âm vừa chửi Sỹ Việt thì thở hồng hộc.

Riêng Nguyễn Thành Khải thì hai tay đưa lên mặt lau mồ hôi đang chảy xuống "người không phải tự chửi mình chứ,dù gì người cũng là lão tổ tông Nguyễn gia mà". Vừa lau mồ hôi lão vừa nghĩ. Nghĩ thì nghĩ chứ đâu dám nói ra.

- Lão tổ tông có gì sai à?

Nghe hỏi vậy Sỹ Việt liền truyền âm.

- Sai,quá sai nữa là đằng khác.

Vừa nói Sỹ Việt liền diễn tả.

- Bài " Hùng Kê Quyền" cái tinh túy của bài Hùng kê quyền,các đòn đánh của bài quyền Hùng Kê cực kỳ chuẩn xác và biến ảo. Cái thần thái của bài quyền là sử dụng sức mạnh của nước để đánh đối phương. Mà... nước mà chảy là mạnh lắm và không thể nào tránh né cho khỏi. Các đòn đánh của bài quyền Hùng Kê cũng vậy. Nó đánh vây tứ bề, dùng ba đến bốn mũi giáp công chỉ nhằm đánh vào một điểm, đánh từ dưới thấp lên cao, từ trên cao phủ đầu xuống thấp.

Nói một hơi Sỹ Việt dừng lại rồi truyền âm tiếp.

- Riêng ngươi đánh y như con vịt Xiêm lai,mong ngươi lắc như vịt,tay chân ngươi múa như vịt. Từ khi nào Kê ra Vịt hả đồ đầu đất nhà ngươi.

Nguyễn Thành Khải tuổi cũng hơn một trăm. Phải nói chuyện đời lão chả qua không ít,đây là lần đầu tiêng lão bị chửi là "đầu đất".

- Đọc lại lời thiệu cho ta nghe.

Sỹ Việt liền truyền âm.

Nguyễn Thành Khải nghe vậy liền đưa tay lao mồ hôi trên chán rồi bắt đầu đọc lời thiệu của bài "Hùng Kê Quyền".

*Lưỡng kê giao thủ thủy tranh hùng

Song túc tề phi trảo thượng xung

Trấn ải kim thương như Bạch Hổ

Thủ quan ngân kiếm tựa Thanh Long

Xuyên cung độc tiễn tăng ư trác

Hồi thủ đơn câu thọ tứ hung

Thiểu, tẩu, vượt, trầm thiên sở tứ

Nhu, cương, cường, nhược tận kỳ trung*

Dịch:

*Hai gà đối chọi quyết tranh hùng

Đôi chân cùng bay móng hất tung

Trấn ải, thương vàng như cọp trắng

Giữ quan, kiếm bạc tựa thanh long

Tên độc lút hầu ngầm nơi mỏ

Ngoái đầu đâm ngực địch đến cùng

Chạy, nhảy, luồn, hụp xoay tứ phía

Mềm, cứng, yếu, mạnh ngầm ở trong*

Nghe xong Sỹ Việt gật gật đầu rồi truyền âm.

- Lời thoại ngươi đọc đúng,nhưng tại sao lại múa quyền y như vịt thế. Lại còn thêm mắm thêm muối vào. Mấy chiêu mèo vờn chuột đó các ngươi cho vào không liền khớp với chiêu thức. Các ngươi đem ra hù trẻ nhỏ à?

Nghe Sỹ Việt hỏi Nguyễn Thành Khải liền hỏi.

- Lão tổ tông vịt Xiêm lai là con gì?

Sau khi nghe Nguyễn Thành Khải hỏi Sỹ Việt liền "Ách" một cái,sau đó trợn mắt nhìn lão rồi truyền âm nói.

- Nó là con gì kệ nó,ngươi quan tâm làm gì,đưa cái đầu đá của ngươi lại đây cho ta.

Nguyễn Thành Khải nghe Sỹ Việt kêu đưa đầu đến lão cũng đưa đến,tuy không biết Sỹ Việt làm gì. Ngây lúc đầu lão vừa tới trên ngón tay bé xíu của Sỹ Việt liền hiện lên quả cầu linh khí. Sau đó ngón tay đó chỉ thẳng ngây vô chán Nguyễn Thành Khải xong. Lúc này miệng Sỹ Việt liền hiện lên nụ cười âm hiểm.

Sau khi bị Sỹ Việt truyền linh khí vào đầu lão xong,bổng nhiên trong não của lão liền nổ lớn một cái. Sau đó lão liền thấy hình như có một người đang múa một bài quyền. Các tư thế cứ lập đi lập lại,dần dần cho đến khi cái bóng đó biếng mất. Thì bổng nhiên lão liền đưa tay ôm đầu vừa la vừa lăng dưới đất.

Sau khi lăng mười mấy hai chục vòng dưới đất,quần áo be bét bùng đất. Nguyễn Thành Khải liền ngồi dậy thở hổn hển. Cùng lúc đó lòng lão mừng quýnh lên. Các chiêu thức trong đầu lão lú đó cái bong kia đang múa bài "Hùng Kê Quyền",mỗi chiêu thức nối liền mạch,có nhanh,có chậm,có cương,có nhu. Mọi thứ điều liền mạch không ngừng. Không như bài quyền mà lão mỗi ngày cũng luyện.

Chiêu thức quá ảo diệu,quá kinh khủng. Mỗi thức mỗi chiêu gần như không cho đối phương kịp thở hay phản đòn.

- Ngươi thấy chưa,đó mới là bài quyền chính thức. Cái ngươi luyện toàn thêm mắm thêm muối vào.

Sỹ Việt truyền âm.

Nghe Sỹ Việt truyền âm xong Nguyễn Thành Khải liền đưa tay lên ngực cúi đầu rồi nói.

- Cảm ơn lão tổ tông chỉ điểm.

Bình Luận (0)
Comment