Thần Huyền Đại Lục

Chương 11 - Cướp Cây

Trong lúc lão tộc trưởng và Sỹ Việt nói chuyện thì phía khu rừng có con gầu cùng tên bán thú nhân đang đi thẳng vào nơi địa bàng của con cự Viên vương. Từ hôm bị con gấu vương vô lấy trộm nó liền bắt đám khỉ khác canh gác cẩn thận hơn.

Trong lúc hai tên cứ đi thẳng vào thì phía con cự Viên vương đã được thông báo. Nó liền chạy ra,vừa chạy vừa gầm rú.

- Con gấu chết tiệt kia! Ai cho ngươi vào địa bàn của ta?

Con hùng vương kia nghe vậy nó liền nhe răng rồi nói.

- Hắc hắc lão cự Viên kia,ngươi làm gì như mẹ mất con thế? Hùng ta đi đâu cũng phải xin ngươi à?

Nghe con gấu đó nói xong cự Viên vương hai mũi xì ra khói.

- Ngươi còn giám nói!!!

Nói được vài câu nó thở hồng hộc rồi nói tiếp.

- Ngươi con gấu điên,mấy trái cây đó ta đã nuôi mấy trăm năm.

Con hùng vương nghe xong liền đưa tay ngoái ngoái lỗ tai rồi nói.

- Ta chỉ lấy vài trái,có chết đâu mà lo. Lần này ta tới bứng nguyên cây đem về.

Con cự viên nghe xong nó liền điên lên hai mắt đỏ ngầu nhìn con gấu rồi nói.

- Ngươi con gấu điên,dòng họ gấu biến dị điên,con gấu không biết gấu cái hay đực. Đồ gấu điên!!!

Nghe con cự Viên chửi mình con gấu liền nổi đóa lên chửi lại.

- Mẹ nhà ngươi! Ai dám cho ngươi chửi ta,đồ khỉ đột suốt ngày đưa tay goái đít rồi đưa lên ngửi. Hèn gì mấy con hầu cái khác chạy hết.

Hai bên chửi nhau chí chóe,gần như té lửa. Con bán thú nhân nhân lúc hai con đang lo chửi nhau nó lẻn đi vào. Nơi cây vú sữa hiện tại chỉ co vài con khỉ canh gác lơ là. Cả đám khỉ hiện tại đang muốn xem kẻ đầu đàn của họ lại lần nữa ra oai quánh cho con gấu đó u đầu mẻ chán lần nữa hay không?

Cho nên cả đám hiện tại đang kéo nhau xúm lại xem vương của họ ra tay lần nữa.

Cho đến bây giờ,con cự Viên vương vân chưa ra tay. Nó thật ra lần trước có thể đánh cho con hùng biến thái này bỏ chạy là vì chắc nó đang cẩn thân ôm mấy trái cây kia.Nếu không bây giờ kẻ nầm dưới đất là nó chứ không phải con gấu đó. Hiện tại nó không ngu nhảy vào đánh ngay,hiện tại nó đang cố gắng chọc tức con gấu biên thai này.

Trong lúc nó đang cảnh giác,miệng lo chửi thì bàn tay gấu lúc này đã vỗ xuống đầu con cự Viên. Kéo theo vài trăm phần kình lực. Làm nó gần như không thở được. Nó liền hét lớn,một tay đưa lên chặn lại cú vỗ tay kia biếng thành nấm đấm,nhắm ngây mặt con gấu đánh tới.

Con hùng vương thấy vậy nó nhe răng cười,tay thì vẫn vỗ xuống,tăng thêm vài phần trọng lực. Nó cũng không thèm né cú đấm kia.

Con cự Viên thấy vậy nó cũng tăng lực đấm lên tay,sau khi một đấm một vỗ cứ thế đánh trúng vào đối phương. Con hùng thì bước sang phải một bước. Còn cự Viện lại bị lúng xuống đến ngang eo.

Cả hai con thú vương lúc này đã đánh long trời lỡ đất. Xung quanh có những cái hố to bằng hai người ôm. Cây cối ngã tứ táng. Mấy con hầu khác cũng không con nào giám tới gần,chỉ toàn đứng xa xa mà nhìn.

Ở phía cây vú sữa cao trộc trời. Tên bán thú nhân nó đi một vòng thân cây một hồi,rồi liền lụm lên một nhánh cây. Sau đó vẻ một vòng tròn thật lớn xung quanh thân cây,rồi lại vẽ thêm ngôi sao sáu cánh trong vòng tròn. Đâu đó nó liền bỏ tay vô túi lấy ra sáu viên linh thú cấp bảy.

Xong nó liền đưa tay lên miệng cắn một cái rồi sau đó đi một vòng nơi sáu cánh của ngôi sao,đi đến đâu nó nhỏ một giọt máu lên đó. Xong nó liền nhảy ra khỏi vòng tròn miệng thì lẩm nhẩm,hai tay kết ấn liên tục.

Sau khi kết ấn xong,không khí xung quanh bổng nhiên đông lại. Thân cây to lớn từ từ thu nhỏ lại. Chỉ trong cái nhá mắt một thân cây to lớn giở chỉ bằng ngón tay út.

Con bán thú nhân liền nhe rắng cười,sau đó nó liền đưa tay nhổ lên,nó thận trọng đặc nó vào cái hộp rồi biếng mất. Xung quang hiện tại có vài con hầu bị đánh ngất,lúc nó bị đánh cũng biết nguyên nhân tại sao.

Trong lúc đang đánh nhau,bổng con cự Viên có cảm giác không hay. Không khí bổng nhiên bị đông lại ngay sau đó cái cây nó dầy công bảo vệ bổng nhiên biếng mất. Giờ nó mới biết hiện tại nó bị con gấu này hố cho một trận. Giờ nó thật sự nổi điên,nó muốn liều mạng đập chết con gấu điên kia.

- Lão cự Viên,ta cảm ơn ngươi.......

Trong lúc con cự Viên chuẩn bị nổi điên con hùng vương đã phóng bỏ chạy. Vừa chạy nó còn quây lại nói vài câu,nói xong còn cười nữa.

Sau khi đã chạy thật xa,nơi con cự Viên đang đứng nó gần nhwu phát điên. Hai tay đưa lên đấm ngực xong lại đưa hai tạy vỗ xuống đất. Nguyên vùng đất ba trăm sáu chục độ xung quang gần như nghe ầm ầm. Con gấu thì cười,nó không quang tâm tên cự Viên vương đó làm gì. Mục đích của nó đã thành,giờ nó chỉ lo về còn chạy đi tìm tên già La Bát La Nhã nữa..

Riêng con bán thú nhân đã về trước. Sau khi đến nơi nó liền đi thẳng ra sau vườn của lão tộc liền nhổ sạch mấy cây cảnh của lão. Nó quăng hết xong rồi lại vẻ thêm một vòng tròn dưới đất,lần nó còn tỉ mỉ vẻ thêm một hình vuông,bên trong,sau đó vẻ thêm hình tam giác. Cộng thêm ngôi sao năm cánh, xong đâu đó nó liền lấy cây vú sữa ra khỏi hộp rồi đào lỗ nhỏ ngây giữa trận,lại cẩn thận trồng cây xuống. Xong đâuu đó nó liền đi ra khỏi vòng tròn rồi. Đưa hai tên lên kết ấn,miệng thì lẩm nhẩm. Lần này thì lại khác hơn lần trước khi nó kết ấn xong. Linh khí lần này nhẹ nhàng hơn,từ từ gom lại ròi chảy vào nơi thân cây.

Thân cây cũng lớn dần cho đến khi nó trở lại bản thânnhuw trước liền dừng lại. Chỉ có linh khi thì vẫn không dừng lại,nó vẫn không ngừng từ từ chảy vào thân cây vú sữa.

Bên trong căn nhà Sỹ Việt và lão tộc trưởng vẫn đang nói chuyện.

Sau khi bị bị Sỹ Việt quần cho một trận chuyện bà vú,lão tộc trưởng không biết đưa tay lau chán không biết bao nhiêu lần.

- Nói cho ta biết thời đại hiện tại là năm lịch thứ mấy?

Nghe Sỹ Việt hỏi lão tộc trưởng liền trả lời.

- Hiện tại là năm lịch thứ mười ngàn sáu trăm năm mươi theo lịch của Lạc Việt,và người cai trị hiện tại là đại đế Lý Thế Hiển.

Nghe vậy Sỹ Việt liền hỏi tiếp.

- Chúng ta đăng ở trên đại lục nào? Và ngươi nữa,hiện tại là đời thứ mấy Nguyễn gia,từ lúc ngươi đem ta về toàn kêu ta lão tổ tông. Luông cả tên ta còn không biết? Ta nhớ không lầm La Bát La Nhã cũng từng nói cho ta biết trên đại lục này không có họ Nguyễn.

- Cái này,lão tổ tông ta tên Nguyễn Thành Khải hiện tại là đời thứ mười tộc trưởng Nguyễn gia....

Sau khi nghe Nguyễn Thành Khải nói chuyện xong Sỹ Việt mới biết được họ Nguyễn là từ Phàn Thiên Nhân đổi để tránh tai mắt Phàn gia. Sau khi đổi tên họ xong Phàn Thiên Nhân lập ra gia tộc họ Nguyễn cấm dùi ngây nơi Sỹ Việt phát nổ. Từ đó lấy mấy đời con cháu luôn được phân xuống phải tìm cho bằng được Sỹ Việt. Lúc đó họ cũng không biết Sỹ Việt chết hay sống. Mội thứ họ chỉ biết mơ hồ là trên người của con gấu trấu và con bán thú nhân kia có khi tức của Sỹ Việt. Ngoài ra hai linh vật luôn tức trực ở ngoài cửa kia là hai linh vật con Nghê và con Lân. Hai con linh vật đã đi tìm Sỹ Việt khắp nơi. Hể đi đến đâu tìm được có tin tức là chúng nó lại quây về một là dẫn con gấu trúc đi theo hoặc con khuyển kia. Cho đến lúc cả hai con linh vật đi đến nơi thân cây ở vùng phía bắc của tiểu quốc gia Xê Đăng mới tìm được Sỹ Việt đang ngủ say trong thân cây về.

Nói chung Sỹ Việt cũng ngủ say cũng đúng một ngàn năm. Sau khi đem Sỹ Việt được sáu tháng thì hai linh vật kia cũng biếng mất.

                                *

Đại Việt,một quốc gia bổng nhiên nổi lên sau một ngàn năm. Một quốc gia rơi từ trên trời xuống. Một quốc gia tưởng đâu một vùng đất béo bở. Rất nhiều tu giả đi vào bang đầu họ không gặp ai,nhưng sau đó họ đụng đọ những người sống ở quốc gia này. Họ có ngôn ngữ riêng của họ,người ở đây hình như chỉ tu luyện Võ thuật và Pháp thuật nhiều hơn.Các võ giả của đại lục Thần Huyền đa phần khá e dè khi đụng độ với họ.

Một quán ăn nhỏ.

- Này chủ quán,hôm nay có rượu nếp không?

Lão chủ quán đang hì hục hai tay đang bầm mấy miếng thịt trên thớt thì nghe có người kêu.

- Có,cớ chứ. Khách nhân đợi tí.

Nói xong lão chủ quán liền bỏ hai cây dao xuống rồi chạy vô trong phòng bê ra một hủ rượu nhỏ. Sau đó đưa đến bàn cho một một lão già.

- Khách nhân có cần thêm gì không?

Lão chủ quán hỏi.

- Cho ta một chén thịt kho,dĩa rau luộc với tô canh gì cũng được.

Nói xong lão già gót rượu vô cái ly nhỏ rồi đưa lên miệng nhấp nháp vài cái rồi khà khà vài cái xong để ly xuống.

Ngây lúc đó lão chủ quán cũng bê lên một mâm thức ăn để lên bàn cho lão già. Đâu đó xong hết lão chủ quán liền đi về quầy làm công việc bâm thịt tiếp.

Trong lúc lão già đang nhâm nhi ly rượu nếp,tay thì đưa dủa gắp vài món cho vô miếng. Lâu lâu đưa tay vỗ đùi vài cái rồi tự khen.

- Rất ư là ngon,không ngờ thức ăn nơi đây ngon thật.

Trong lúc đang cao hứng thì bổng đâu tay một con gấu đưa tới chộp lấy tô canh trên bàn đỏ một cái vô miệng nuốt ừng ực.

Riêng lão giả thì hai mắt trợt ngược lên nhìn đâm đâm con gấu có màu long trắng đen kia cướp thức ăn của lão.

Bình Luận (0)
Comment