Thần Huyền Đại Lục

Chương 10 - Ta Không Thích Bà Già Vú Xệ

Hôm đó sau khi đem Sỹ Việt từ thân cây đó về,lão tộc trưởng Nguyễn gia đi đường vòng để tránh tai mắt người trong gia tộc.Lão đem Sỹ Việt dấu nơi ở riêng của lão,cùng lúc nghiêm cấm toàn bộ những ai tới gần. Trái quy định lão sẽ giết ngây không cần luận tội.

Khi đem Sỹ Việt về,thì Sỹ Việt vẫn ngủ ly bì,cho tới sáu tháng sau cậu ta tỉnh dậy. Lão tộc trưởng thấy vậy liền đi bắt cóc bà vú về. Ai dè,Sỹ Việt chẳng những không chịu bú sữa mà còn nhịn đói,bang đầu lão cứ tưởng Sỹ Việt chê không đủ sữa,lão cũng đổi mấy người. Nhưng điều tuyệt vọng,làm lão lo sốt vó.

Riêng Sỹ Việt thì lại xem thường.

"Hừ hừ,bà vú à....xấu vãi trưởng,ít nhất đem cho ta mấy nàng còn trẻ mới sanh con xong may ra ta còn chịu khó gặm tí. Đằng này đem đâu ra mấy bà vú già chát,nhìn nhăng nheo. Cho vàng ta cũng không gặm".

Không chỉ mỗi lão tộc trưởng cả hùng vương kia và con bán thú nhân đầu khuyển nữa. Bọn chúng tìm đủ cách cho Sỹ Việt ăn,nhưng điều vô vọng.

Tuy Sỹ Việt không ăn uống,cơ thể vẫn không thay đổi gì mấy. Vì mới sanh ra cơ thể vẫn là trẻ em nên cần chất dinh dưỡng. Hiện tại cơ thể Sỹ Việt tự động hút lấy linh khí,chuyển hóa nó thành chất bổ cho cơ thể. Tuy tốt,những vẫn không bổ bằng sữa.

Một hôm con hùng vương đi vô rừng tìm thử trái cây nào đó đem về cho Sỹ Việt ép lấy nước uống hay không,thì nó bổng nhiên nhớ ra ở phía địa bàn của Cự Viên vương có trái cây tô bằng gần bằng cái tô. Quả mọng tròn, trắng vàng, lúc đỏ hay tím tía, bóng láng, thịt quanh hạt mềm, trong, ngọt, có mủ như sữa. Nó liền đi qua xin,nhưng con Cự Viên vương nhất quyết không cho.

Có mấy lần nó xin không được bực tức nó lẻn vào bức mấy trái,thì bị tên Cự Viên rượt đánh. Hôm đó,nó bỏ chạy đem mấy trái về cho Sỹ Việt.

Khi con hùng vương cầm mấy trái vú sữa đem về lúc chuẩn bị đưa cho Sỹ Việt,thì ngây lúc này tuy mới sáu tháng nhưng Sỹ Việt đã ngồi dậy,hai mắt nhìn mấy trái có màu tim tím,đo đỏ kia.

"Vú sữa!!!! To vãi,mấy trái vậy ít nhất bằng bưởi năm roi".

Thấy Sỹ Việt ngồi dậy,đưa hai tay về mấy trái vú sữa do hùng vương cầm về. Miệng thì y y a a nha nha. Con hùng mừng quýnh lên liền đưa cho Sỹ Việt mấy trái,lúc Sỹ Việt nhận được liền há miệng gặm ngay,nhưng gặm cỡ nào cũng không cắng được trái vú sữa.

Riêng con bán thú nhân đầu khuyển nhìn chủ nhân sao cứ cắn hoài mà không được nó cứ đưa mắt chớp chớp mà nhìn.

Bên kia con hùng vương hết gãy đầu,rồi nhìn con bán thú nhân đầu khuyển kia. Thấy nó cũng lắc đầu con hùng vương cứ hết đưa đôi tay hùng lên gãy đầu rồi lại nhìn Sỹ Việt.

Lúc này con bán thú nhân đầu khuyển bổng nhớ ra gì đó,nó liền đi ra ngoài. Một lát sau nó đã lôi lão tộc trưởng Nguyễn gia như lôi người chết vậy. Vừa bước vào cửa nó liền chỉ Sỹ Việt rồi nói.

- Ngươi xem tại sao chủ nhân vẫn còn gặm mấy trái đó hoài vậy?

Đâu ai biết lúc này làm sao Sỹ Việt cắn được trái vú sữa chứ. Hắng ta là đứa bé mới có sáu tháng,răng đâu mà cắn trái cây. Hắng ta nổ lực nãy giờ cũng không làm được,muống nói cũng không nói được. Phải nói lúc này Sỹ Việt tức muống học máu mà không được.

Bổng nhiên Sỹ Việt thấy con đầu khuyển kia đi ra ngoài lôi lão tộc trưởng vào thì Sỹ Việt liền đưa tay chỉ lão tộc trưởng rồi lại chỉ vào mấy trái cây,ra hiệu cho lão cắt ra giùm cho Sỹ Việt.

Lúc đầu lão tộc trưởng không biết Sỹ việt nói gì,hết lấy tay chỉ mấy trái cây kia,lại hết chỉ vô miệng mình. Nhìn hồi lão mới hiểu Sỹ Việt không có răng làm sao cắn được. Dù gì lão tổ tông cũng mới có sáu tháng tuổi mà.

Thấy vậy lão liền đi lại cầm một trái cây lên rồi đưa tay lấy cây dao nhỏ đeo bên người,trước khi cắt đầu trái vũ sữa. Lão đưa tay bóp xung quanh cho trái thật mềm thật nhuyễn rồi dùng dao cắt đầu trái vú sữa. Lão nhìn vào thì thấy bên trong có trái có thứ nước màu trắng như sữa,có vị thơm rất vi diệu. Lão liền đưa lên miệng nếm thử một chút,khi thấy không có đọc liền đưa cho Sỹ Việt.

Khi nhận trái vú sữa trong tay lão tộc trưởng Sỹ Việt liền cầm đưa lên miệng uống ngay,nước trái vũ sữa vừa vào miệng liền có cảm giác thật ngon,gọt,rất sảng khoái. Sỹ Việt liền nhoẻn miệng cười.Uống xong trái đầu Sỹ Việt liền chỉ vào trái kế tiếp,lão tộc trưởng cũng lại đưa tay cắt xong đưa cho Sỹ Việt.

Lúc này con hùng vương cùng con bán thú nhân đầu khuyển thấy Sỹ Việt chịu ăn,liền thở phào rồi đi ra ngoài.

- Này lão Khuyển?

Con hùng vương kêu.

- Gì con gấu kia?

Con bán thú nhân lên tiếng.

- Ta và ngươi đi cướp cái cây đó về,ngươi cũng thấy nó rồi. Hiện tại nó được con khỉ đột kia canh giữ quá,mình ta đánh không lại. Cùng tên đầu khuyển như ngươi hợp lại chúng ta cũng bứng được cây đó về.

Sau khi hùng vương nói xong,con bán thú nhân đưa tay vuốt càm vài cái rồi gật đầu.

Sau khi hai con thú vừa đi xong,bên trong căn phòng. Sỹ Việt đang ôm trái thứ hai thưởng thức. Nhìn đứa bé thân sáu tháng,tay cầm quả trái cây ít nhất cũng ba ký lô gam,đưa lên miệng uống ừng ực. Phải nói rằng trên cái đại lục này chỉ có mình Sỹ Việt. Phải nói là độc nhất vô nhị.

Sau khi uống xong trái thứ hai,Sỹ Việt liền bỏ trái cây xuống. Đưa tay lên lau miệng. Trong đầu thì kêu lên tiếng.

"À....ngon quá!"

Cùng lúc đó bên tay lão tộc trưởng bổng nhiên nghe tiếng đứa trẻ nói từ "ngon quá" làm lão giực mình. Hai mắt lão liền nhìn Sỹ Việt đâm đâm,nhưng rõ ràng nãy giờ lão không thấy Sỹ Việt nhấp nháp môi nói câu nào. Lão chỉ thấy lão tổ tông chỉ đưa tay chùi miệng mà thôi.

Thấy vậy lão liền hỏi.

- Lão tổ tông,người mới nói chuyện?

Sỹ Việt nghe vậy liền trả lời.

- A nha,nha nha...?

Lão tộc trưởng nghe vậy thì lắc đầu,"hay ta bị loạn tai rồi. Giờ này có ảo giác sao? Làm sao được,mỗi thứ vẫn bình thường mà....!"

- y nha nha,y y nha nha......

Lại nghe tiếng Sỹ Việt nói rõ rằng,nhưng tiếng nói của trẻ con làm sao lão hiểu được nên lão lắc đầu. Đưa tay thu gom mọi thứ lại rồi đi ra ngoài.

Riêng Sỹ Việt thấy lão tộc trưởng hỏi mình xong,liền trả lời lại. Ai dè cứ thấy lão mặt cứ ù ù cạt cạt,có bao nhiêu dấu hỏi trên mặt của lão điều hiện ra. Sỹ Việt liền hỏi lão lần nữa "ông già ngươi nói gì?" Thì thấy lão chỉ lắc đầu.

Sỹ Việt thấy vậy liền suy nghĩ,"lúc nãy mình chỉ nói trong đầu,không lẽ lão ta nghe được trong đầu mình nói gì. Không đúng!,như vậy là thần thức,kiếp trước Sỹ Việt có đọc mấy bộ truyện tiên hiệp hay kiếm hiệp. Đa phần dùng thần thức để trao đỏi lẫn nhau,nếu vậy lão tộ trưởng có thể hiểu và nghe được thần thức của mình". Lúc đó Sỹ Việt chỉ vô ý thức nói trong đầu mà thôi.

Muốn biết đúng hay sai đợi lát lão quây lại Sỹ Việt dùng thần thức kiểm tra đúng hay không.

Sau khi lão tộc trưởng đem mọi thứ ra ngoài xong,lát quây lại. Khi vừa bứa vào cửa thì bổng bên tai lão nghe có tiếng người dùng thần thức truyền âm vào.

- Ngươi nghe ta nói chứ?

Lúc này ánh mắt lão tộc trưởng liền khựng lại,hai mắt liền nhìn dao dác xung quanh. Xem ai truyền âm cho lão. Nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy ai,lúc này lão liền đưa mắt nhìn sang Sỹ Việt đang ngồi trên giường.

- Người nhìn tới sang năm cũng không tìm thấy đâu,ta đang nói chuyện với ngươi. Ta đang ngồi trên giường.

Lão tộc trương nghe vậy liền há miệng nhìn Sỹ Việt.

- Gì thế? Ngạc nhiên lắm à? Ngươi chưa bao giờ thấy đứa bé biết truyền âm à?

Nghe Sỹ Việt hỏi,lão liền gật đầu.

- Lão tổ tông,chẳng những người là đứa trẻ mới sáu tháng biết dùng thần thức truyền âm. Mà cả cái đại lục không ai biết hết cả.

Lão tộc trưởng liền nói lại.

Sỹ Việt nghe vậy gật đầu.

- Cũng có lý,nói vậy ta là thần đồng rồi.

Sỹ Việt trả lời lại.

Lão tộc trưởng nghe xong rồi hỏi.

- Thần đồng là cái gì?

Sỹ Việt ngheclão hỏi rồi nói.

- Là một người rất thông minh,quá khôn,có trí tuệ tuyệt đỉnh.

Lão tộc trưởng nghe Sỹ Việt nói vậy lão liền lắc đầu.

- Người là yêu quái,quái thai,yêu tộc. Vì chỉ có mấy tên quái thai như vậy mới làm được.

Nghe lão tộc trưởng nói vậy Sỹ Việt liền đưa mắt trừng lão cái rồi nói.

- Ngươi nhìn như thế nào ta giống yêu quái,có chỗ nào giống yêu tinh?

Lão tộc trưởng nghe xong đầu liền đổ mồ hôi hột,rồi trả lời.

- Hà hà....ách...cái này....lão tổ tông,tại sao mấy lần trước người không chịu uống sữa của bà vú ta đưa qua?

Nghe vậy Sỹ Việt liền trừng lão rồi nói.

- Người tìm mấy vú em trẻ trẻ đẹp đẹp,tìm đâu ra mấy bà vú ngực lép sẹp mà xệ nữa. Mỗi lần thấy họ kéo áo lên ta đã muốn nôn rồi nói chi bú.

Dừng tí rồi Sỹ Việt nói tiếp.

- Ít nhất phải trẻ dưới ba mươi tuổi,như vậy ta còn có hứng mà bú chứ.

Nghe xong lão tộc trưởng liền á khẩu.

Bình Luận (0)
Comment