Thần Huyền Đại Lục

Chương 9 - Một Ngàn Năm Sau

Sau tiếng nổ đó,những mảnh linh hồn của Sỹ Việt bay tứ táng khắp nơi. Nhưng không hiểu sao những mảnh linh hồn đó lại không bị tang vào không khí,cũng không phai mờ đi mất. Mà nó động lai như những hạt gạo,riêng bảy mảnh linh hồn khác thì động lại to nhất bằng ngón tay cái. Còn sáu mảnh linh hồn khác thì chỉ nhỏ bằng ngón áp chỏ.

Trong đó có hai mảnh linh hồn nhỏ như hạt gạo rơi trúng vào chú cún con,và sinh vật khác có bộ long trắng,bốn chân,hai mắt,và hai tai lại có màu đen kia.

Một mảnh to bằng ngón áp út lại rơi vào tay Phàn Thiên Nhân. Mảnh linh hồn đó sau này là vật trấn bảo của họ sau này.

Sau vụ nổ đó La Bát La Nhã đi theo Phàn Thiên Nhân và Tô Hoài Nhi. Trước khi đi Tồ Hoài Nhi thấy được con vật nhỏ kia đang nầm ngủ say sưa không biết trời đất gì,con vật nhìn rất mủm mỉm,ú na ú nằng. Nó cứ thế nằm ngủ trên bụi cỏ,nếu không để ý kỹ thì sẽ bỏ qua mất.

Trước khi đi,Phàn Thiên Nhân có mời hai linh vật đi theo. Nhưng cuối cùng hai linh vật đó cũng đi mất. Họ cũng không biết hai linh vật đó đi đâu,về đâu hay trốn nào. Phàn Thiên Nhân sau này vì trốn tránh tai mắt của Phàn gia nên đổi tên họ thành Nguyễn Thành Văn riêng Tô Hoài Nhi thì đổi thành Nguyễn Thùy Thùy.

Ở một nơi khác mảnh linh hồn to bằng ngón tay cái kia rơi chúng một nhánh cây. Cũng thật bất ngờ nơi mảnh linh hồn đó lại rơi ngây một loài cây có tên là Song Lã. Thân có táng lá hình ô. Có những cụm hoa hình chùy ở nách lá,phủ lông màu nâu.Hoa màu vàng nghệ,có cuống dài và nhiều lông,tỏa ra những mùi rất thơm. Xen kẽ những cành lá kia mộc đầy những quả to khá đẹp,có mùi thơm nhẹ,cứng,vân hoa đẹp,những lớp da ngoài thân cây rất bóng mượt,không nứt nẻ,cũng không có một con côn trùng nào đeo bám lên hết cả.

Xung quanh khoảng một dâm vuông không có một thân cây nào mộc gần,muông thú cũng không có con nào bén mãng đến.

Sau khi mảnh linh hồn đó rơi chúng nhánh cây thì bổng nhiên được nhánh cây nâng niu,rồi từ từ dung nhập vào thân cây. Sau khi mảnh linh hồn dung nhập thân cây,nó được đưa vào một không gian. Nơi đó được linh hồn của thân cây nuôi dưỡng và chữa trị.

Đông qua,Hè tới,Xuân đi,Thu tàng,cứ thế thời gian dầng trôi qua.

Mới đó cũng đã năm mươi năm,trong năm mươi năm đó mảnh linh hồn đó vẫn chữa trị từ từ,tuy rất chậm chạp nhưng cũng có phần nào đó được hồi phục. Trong thời gian đó mảnh linh hồn kia lớn dầng,rồi trở thành đứa bé trong thân cây. Nhưng đứa bé đó chỉ có một mảnh linh hồn,còn thiểu hai mảnh linh hồn và bảy vía. Tuy được nuôi dưỡng bằng linh hồn từ thân cây,nhưng không thể nào bù đắp được sự thiếu sót đó. Một người nam phải có đầy đủ ba hồn bảy vía,vì nó là một phần trung gian giữa thể xác và hồn.

Lại năm mươi năm sau bổng nhiên có một linh hồn khác lại rớt xuống ngây chỗ thân cây,một linh hồn hoàng hảo,không bị tổn thương miếng nào. Thân cây liền đưa mảnh linh hồn đó dung nhập vào đứa bé trong không gian của thân cây.

Ba trăm năm sau đứa bé bổng nhiên cục cựa,làm thân cây bổng nhiên rung đụng. Làm nó vui sướng không biết sao tả siết. Hễ sau này đứa bé cục cựa là thân cây liền lắc lư nhè nhẹ như ru đứa bé ngủ. Hễ mỗi lần thân cây đung đưa là đứa bé lại im lặng ngủ say tiếp.

Năm trăm năm sau đứa bé lúc này đã mở mắt, mơ mơ màng màng nó đưa tay quơ qua quơ lại,lúc đó nó thấy một bàn tay nhỏ nhắng như em bé,bàn tay trắng nỏn. Hai mắt lại nhìn dáo dác.

"Đây là đâu"?

Đó là một câu hỏi của một đứa bé, khi vừa tỉnh lại.

"Ta chưa chết? Tại sao trong đầu mình có thêm trí nhớ của người khác? Trí nhớ này của ai? Sao bàn tay của mình nhỏ thế"?

Gần như có hàng trăm câu hỏi,hiện lên trong đầu đứa bé,nó cũng không cách nào giải thích. Lúc này bổng nhiên nó thấy mệt mỏi,hai mắt lại muốn kéo lại. Cùng lúc đó bên tai bổng nhiên có lời ru nhè nhẹ.

"*Trưa hè bên chiếu võng đưa

Mẹ ru con ngủ, mẹ ru con ngủ giữa trưa nắng vàng

Chim trời ai dễ đếm lông

Nuôi con ai nỡ, nuôi con ai nỡ (mà) kể công tháng ngày*"

Tiếng hát ru rất nhỏ nhẹ,rất âu yếm. Làm cho đứa bé bổng nhiên vương hai tay lên,miệng ngáp dài rồi từ từ nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi. Sau khi vừa nhắm mắt ngủ xong,nơi thân cây bổng nhiên có ba con thú từ từ đi tới. Trong đó có một con hùng rất to lớn, ước lượng nó nặng ít nhất một ngàn ký trở lên. Sau khi thấy thân cây con hùng liền hào hứng chạy vòng vòng thân cây. Nó cảm giác ở thân cây có một thứ gì đó rất gàn rủi với nó,miệng nó hết kêu rào rồi chạy lòng vòng tìm kiếm. Không thấy gì xung quanh thân cây nó liền trèo lên thân cây tìm nhưng vẫn không thấy.Nó liền trèo xuống nhìn hai con vật khác ngầm ngừ như đang trao đổi gì đó.

Sau khi trao đổi xong một trong hai con vật liền bước đi lại gần thân cây. Nó đưa chán chạm vào thân cây một lát sau nó mừng rỡ kêu lên với hai con vật khác.

Trong lúc cả ba con vật đang định kêu gào thật lớn thì bổng nhiên thân cây rung động,có ba chiếc lá bổng bắn về hướng ba con vật muốn cảnh cáo tụi nó. Lúc này con đang đứng gần thân cây lại áp chán vào thân cây,một lát sau nó liền gật đầu rồi kéo hai con vật kia tới rồi ngầm ngừ nhỏ chỉ đủ cho hai con vật kia nghe.

Cũng từ đó cả ba con vật cứ thế cứ thủ hộ nơi đó,mội sinh hoạt tìm đồ ăn thức uống được con hùng đó đi tìm về.

Lại thêm hai trăm năm nữa,đứa bé vẫn ngủ say. Nhờ sự ngủ say đó mà linh hồn đứa bé gần như dunh nhập với mảnh linh hồn khác gần như một trăm phần trăm. Những gì thiếu xót cũng được bù đắp gần đầy đủ.

Thế nhưng thời gian trôi qua,đứa bé bắt đầu tỉnh ngủ,bắt đầu phát hiện.Hiện tại nó là một đứa bé đang nầm trong bào thai,nhưng lạ là không phải xung quanh mình là nước ói mà là một phiên không gian rất ấm áp. Cùng lúc có những tia linh khí nhỏ được đưa vào cơ thể nhỏ bé bồi dưỡng cơ thể nó.

"Thì ra mình không chết,mà được tái sinh trở thành em bé. Mình lại được sống lại lần nữa,thật là huyền diệu a...Sỹ Việt ơi kiếp này ngươi hãy quý lấy cái mạng sống được bồi đấp mới này...."

Sau khi Sỹ Việt tỉnh lại thêm lần đó,lại rơi vào ngủ tiếp.

Trong những năm Sỹ Việt ngủ say,trong những năm để thành hình thành cơ thể đứa bé. Thì thế giới bên ngoài cũng thay đổi theo thời gian.

Bảy thăm năm nơi Sỹ Việt phát nổ giờ trở thành một thành thị phồn hoa. Và cũng nơi đó được một gia tộc họ Nguyễn dựng lên để tưởng nhớ một ân nhân đã từng cứu họ. Mọi thứ được nghi vào sổ sách,luôn luôn được truyền xuống cho các đời sau. Lịch sử của gia tộc Nguyễn gia,lịch sử của ngôi thành được lão tổ tông của họ lập lên.

Bảy trăm năm đó đứa trẻ tên La Bát La Nhã nhờ được Sỹ Việt truyền cho võ nghệ cùng với linh khí nồng hậu. Đã trở thành thủ hộ thành,thủ hộ gia tộc họ Nguyễn. Ngoài ra gần như toàn bộ nơi vùng đất phía tây ai cũng biết tiếng của La Bát La Nhã.

Riêng chú cún con giờ đã hóa thành Bán Thú Nhân,cơ thể lại là của nhân tộc,riêng phần đầu vẫn là đầu khuyển. Cũng là một trong thủ hộ thần thú cho gia tộc Nguyễn gia. Ngoài ra gia tộc Nguyễn gia cũng còn một con thủ hộ thần thú khác là con hùng vương có màu long trắng đen kia. Nhưng ba trăm năm trước nó bổng nhiên đi theo hai con linh vật tìm nó. Nó đi đâu cũng chỉ có mình lão tộc trưởng Nguyễn gia biết rõ,lúc nó đi cũng không ai biết hết cả.

Trong những năm đó,gia tộc Nguyễn gia luông cho con cháu ra ngoài tìm kiếm thứ gì đó. Trong bảy trăm năm họ vẫn không ngừng nghĩ timg kiếm. Nhiều khi họ cũng muống bỏ cuộc,nhưng là vì tổ huống của gia tổ nên họ vẫn phải đi tìm.

Lại hai trăm năm kế tiếp vùng đất phía tây mộc lên một quốc gia có tên gọi là "Đại Việt". Quốc gia này họ nói một thứ tiếng mà người ở đại lục phía Tây không hiểu họ nói gì. Vậy mà có một ngôi thành nhỏ khác của quốc gia Âu Lạc lại hiểu họ nói gì. Nơi này họ có cách tu đạo riêng của họ,gần như cả quốc gia chỉ chú trọng vào tu phù,tu võ.

Cũng chính quốc gia này được gia tộc Nguyễn gia cùng La Bát Tới La Nhã tới lui nhiều nhất. Theo họ nơi này có thứ tiếng nói mà họ thấy gần rủi với họ nhất.

Đúng một ngàn năm sau,lúc này thân cây cưu mang Sỹ Việt gần như héo mòn. Thân cây cũng truyền ý thức cho cả ba linh vật chuẩn bị đón đứa bé nó đã cưu mang một ngàn năm kia.

Trong một ngàn năm đó thân cây cũng gần như sắp được phi thăng vài lần. Nhưng nó không thể,nên cứ dồn nén lại thêm cho đến khi đứa bé trong thân cây được chửa trị đầy đủ và lớn mạnh nó mới chịu phi thăng.

Bang đầu nó định giao đứa bé cho muôn thú trong rừng nuôi đứa bé,nhưng không ngờ lại có ba linh thú tới. Ba linh thú này còn cho nó biết đứa bé trong thân cây là ân nhân đã từng cứu mạng nó,và ngoài kia có một gia tộc rất lớn đang không ngừng tìm kiếm.

Sau khi nghe xong,thân cây Song Lã(1) liền quyết định sau khi chữa trị cho Sỹ Việt xong liền giao cho ba linh thú đem Sỹ Việt đi.

Trước vài hôm Sỹ Việt được xuất thế,hai linh vật đã giao cho con hừng vương chạy về gia tộc tìm La Bát La Nhã đến. Lúc về đến gia tộc Nguyễn gia thì hay tin La Bát La Nhã đã đi sang vương quốc Đại Việt. Nó chẳng biết làm sao liền chạy thẳng vào tổ đình Nguyễn gia gặm lấy lão tộc trưởng lôi tới chỗ thân cây Song Lã.

Lão tộc trưởng không biết chuyện gì sảy ra,thủ hộ thần thú bỏ đi mấy trăm năm đùng cái quây về gặm lấy lão đem tới đây. Khi tới nơi lão chưa hoàng hồn thì thấy hai linh vật con Lân và con Nghê đang đứng hai mắt cứ nhìn vào thân cây. Ngây lúc này lão chẳng biết làm gì thì nghe bên tai có tiêng nói.

- Lão tộc trưởng,cởi áo choàng của ngươi ra nhanh. Lão tổ tông đời trước của ngươi sấp tái sanh.

Nghe tiếng của thủ hộ thần thú lão giực cả mình,lão tổ tông đời đầu,lão thủy tổ của Nguyễn gia. Không phải đây là lão tổ mà bọn họ tìm kiếm một ngàn năm nay sao?

- Lẹ!!! Cởi áo choàng ra....chuẩn bị quấn lại rồi bế lão tổ của các ngươi về!!!

Lão tộc trưởng Nguyễn gia nghe tiếng quát thì lão giực mình liền cởi choàng ra rồi ngước mắt nhìn về thân cây mà cả ba linh thú đang nhìn.

Lúc này cả ba linh thú và lão tộc trưởng rất hồi hợp,cùng lúc đó mây đen bỗng dưng kéo đến. Rời từng tia chớp liên tiếp đánh xuống. Từng tia chớp cứ thế đánh lên thân cây,đánh tầm một giờ thì thân cây bổng nhiên nức ra rồi mây đen cũng dừng biếng mất,sấp chớp cũng ngừng theo.

Ngây chính giữa thân cây nức ra có một đứa bé ngủ rất say sưa. Lão tộc trưởng thấy vậy liền chạy lại quấn đứa bé lại rồi bế lên. Sau đó lão đưa tay vái lạy thân cây vài cái rồi leo lên thủ hộ thần thú hùng vương rồi ly khai.

Lúc đó phía chân trời có một người phụ nữ đang mỉm cười. Nàng đang nhìn đứa bé kia ly khai cùng lão trưởng.

- Tạm biệt con trai của ta.....

Nói xong người phụ nữ đó biếng mất trong không gian. Riêng đứa bé được lão tộc trưởng đưa ra khỏi khu rừng,hễ thủ hộ thần thú hùng vương đi đến đâu là những thân cây ngọn cỏ gần như muốn cuối chào đứa bé kia vậy.

Muôn cây đang cuối chào vị vương giả của họ,một vương giả vừa được chào đời.

1.) Song Lã - cây Giáng hương

Bình Luận (0)
Comment