- A!
Chỉ là hắn còn chưa chạm được đến thần vật liền lập tức kêu thảm một tiếng, hắn đã bị cấm chế bố trí ở nơi đó đánh bay trở về.
- Đáng chết, lại quên đi nơi này vẫn còn bố trí cấm chế!
Người kia bị cấm chế đánh thành trọng thương không nhịn được mắng to đạo.
Nếu không phải hắn phản ứng nhanh một chút kịp thời lui lại, thì lực lượng cấm chế kia chỉ sợ có thể lập tức bắn cho Thần Thể của hắn tan thành mảnh vụn!
- Ha ha, thật đúng là náo nhiệt a, thì ra là có thứ tốt!
Yến Việt cười to lên tiếng.
- Thế nào, các ngươi cũng muốn thò một tay vào sao? Đây chính là thần vật chúng ta tìm được trước, thức thời hãy mau cút ngay!
Trong số ba tên nam nhân kia, có một người nhíu mày nói.
Người này cầm trong tay thanh đại đao, thân mặc thần giáp, quanh thân lượn vòng từng đợt vầng sáng màu lam, thực lực đã là Thần Vương đỉnh cao. Hắn tên là Lam Kình. Còn hai người khác chính là bằng hữu hắn quen biết. Kẻ cầm trong tay thanh Thần Kiếm màu đen gọi là Chu Tử Kiệt, mà một danh thủ khác cầm chùy Lưu Tinh đúng là có tên Vương Lôi Viễn.
Còn thiếu phụ đến từ Liệt Viêm Thương Minh đúng là Liệt Hồng Oanh, cũng là thực lực Thần Vương đỉnh cao. Nàng sở trường sử dụng trường tiên, là người chi trưởng của Liệt Viêm Thương Minh. Nếu như người nhận ra nàng thì sẽ biết kỳ thật nàng là em gái của Liệt Vô Địch Liệt Viêm Thương Minh.
Nếu như Lam Kình cùng với hai người bạn thân của hắn biết thân phận Liệt Hồng Oanh, chỉ sợ cũng không dám càn rỡ như thế. Một khi để Liệt Hồng Oanh chạy thoát cuối cùng, e rằng ba người bọn họ sau này có trở thành Thiên Thần Vương thì cũng tuyệt đối không thoát khỏi bị Liệt Viêm Thương Minh đuổi giết.
- Sao nào, những thứ kia đều là người thấy thì có phần, chẳng lẽ chúng ta cũng không thể cầm sao?
Yến Việt cười lạnh nói.
Lam Kình lạnh lùng nhìn chăm chú Yến Việt, thần đao trong tay càng không ngừng lóe ra những vầng khí hung dữ đậm đặc.
Liền vào lúc hắn muốn xuất thủ, Chu Tử Kiệt kia ở một bên lại hỏi
- Các hạ chính là Dong Binh Chi Vương Yến Việt?.
- Ha ha, thì ra Lão Tử vẫn còn có chút danh tiếng. Nếu như các ngươi biết là tốt rồi. Những thứ kia ta cùng với huynh đệ của ta coi trọng, ta cũng không gây khó khăncho các ngươi, các ngươi lập tức cút đi!
Yến Việt cười to đáp lại.
Yến Việt thân là Dong Binh Chi Vương, đã sớm quen thói lừa gạt. Dù sao ba tên gia hỏa ở đây còn không phải muốn cướp thần vật mà nữ nhân kia phát hiện trước sao? Hắn lại thò một tay vào thì cũng không có cảm giác có gì quá mức.
- Hừ, người khác sợ Yến Việt ngươi, chúng ta lại không sợ. Bây giờ các ngươi rời khỏi nơi này đi, vậy chúng ta cùng các ngươi kết giao bằng hữu. Bằng không... Đừng trách chúng ta không khách khí!
Lam Kình lạnh nhạt hầm hừ đáp.
Danh tiếng Yến Việt hắn cũng đã được nghe nói, nhưng mà nếu bọn hắn có thể một mạch xông đến nơi này thì thực lực cũng không phải chỉ để làm vì.
Huống chi ba người bọn họ đều là Thần Vương đỉnh cao, mà người trẻ tuổi đi cùng Yến Việt đến đây chẳng qua là Cao Giai Thần Vương, cho nên ưu thế vẫn còn thuộc về bên phía bọn họ.
Vào lúc Yến Việt còn muốn nói điều gì, Lăng Tiếu cũng đã giành mở miệng trước
- Ba người các ngươi lập tức cút đi, nếu không liền đi tìm chết cho ta!.
Lăng Tiếu mặc dù không nhận ra Liệt Hồng Oanh, nhưng mà chỉ cần nàng người của Liệt Viêm Thương Minh thì hắn sẽ giúp nàng một tay!
- Tiểu tử, Lão Tử nói cho ngươi cái gì gọi là họa là từ trong miệng mà ra!
Vương Lôi Viễn mới vừa rồi bị lực lượng cấm chế đả thương, đang lúc trong cơn tức tối. Nay nghe Lăng Tiếu nói năng kiêu ngạo như vậy, trong lòng rất là căm tức.
Cả người hắn bắn lên, chùy Lưu Tinh trong tay giống như quả núi cao vạn quân ( một quân bằng ba mươi cân ) đập thẳng về hướng tới Lăng Tiếu.
Một chùy này nhìn như đơn giản, nhưng cũng có được lực lượng khủng bố đủ sức nện cho mấy chục quả núi thành phấn vụn.
Chỉ thấy một chùy kia trong chớp mắt liền đến trên đỉnh đầu Lăng Tiếu, chính là Lăng Tiếu cũng lại không né không tránh.
Lăng Tiếu ngẩng đầu lạnh lùng nhìn chùy Lưu Tinh kia mà lẩm bẩm nói
- Một đám sắt vụn thì dùng được cái gì!.
Dứt lời, hắn nhanh chóng tung ra nắm đấm, nện thẳng đến phía chùy Lưu Tinh kia.
- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!!
Đúng lúc tất cả mọi người cho là cánh tay nhỏ nhắn kia của Lăng Tiếu kia chắc sẽ phải bị chùy Lưu Tinh nặng mấy vạn cân này nện thành bãi huyết tương thì lại nghe thấy một đạo âm thanh vỡ ra động trời!
Chỉ thấy quả chùy Lưu Tinh kia trong nháy mắt đã bị chia năm xẻ bảy bắn tung ra, mà Vương Lôi Viễn tức thì bị lực phản chấn cường đại kia nện bay ra thật xa, Thần Thể liên tiếp nện mấy cái vào bức tường ở phía sau, máu tươi chảy ra ồng ộc!
Lam Kình, Chu Tử Kiệt, Liệt Hồng Oanh đều là trợn to mắt quan sát một màn này, trong lòng dấy lên những cơn sóng ngập trời!
Yến Việt ở một bên Lăng Tiếu cũng là cảm khái "Lăng lão đệ thật sự là biến thái! Cho dù là người Kim Tộc khác cũng không có lực lượng của thân thể khủng bố như hắn vậy!".
Lăng Tiếu cũng không cứ như vậy mà bỏ qua, trong lúc người khác đều không hề nhận thấy thì hắn đã di động. Bóng người của hắn đã đến bên cạnh Vương Lôi Viễn, một cái đầu gối của hắn đã hướng tới Vương Lôi Viễn thúc mạnh.
- Phốc!
Vương Lôi Viễn phun mạnh ra một ngụm máu tươi, thiếu chút nữa bắn toé khắp người Lăng Tiếu.
- Tha cho... Tha mạng!
Vương Lôi Viễn nhìn Lăng Tiếu mà phát ra âm thanh gần như cầu khẩn.
Lăng Tiếu nhàn nhạt đáp
- Có khả năng, lập tức cứ thần phục ta đi!.
Cùng với âm thanh của hắn vừa dứt, Long Phượng Thần Cô có hơi lóe ra một cái. Rất nhiều Tỏa Hồn Chú lập tức giống như thủy triều bình hướng tới Thức Hải của Vương Lôi Viễn mà xâm nhập đi vào.
Vương Lôi Viễn đầu tiên là bị Lăng Tiếu lấy thủ đoạn mạnh như sấm sét hù dọa đến vỡ mật, tâm thần hắn đang ở vào trạng thái kinh hoảng nhất.
Tỏa Hồn Chú của Lăng Tiếu sau khi đi qua Long Phượng Thần Cô có cường độ mạnh hơn rồi mới chui vào trong Thức Hải của Vương Lôi Viễn, không đến hai cái chớp mắt liền đã nhanh chóng phong tỏa thần hồn của Vương Lôi Viễn lại.
Tất nhiên thần hồn của Lăng Tiếu đã có thực lực Bán Thủy Thần, mà hồn lực của hắn lại trải qua việc tăng cường độ, nên lúc này muốn bắt Vương Lôi Viễn xác thật khỏi phải bàn.
Thần sắc của Vương Lôi Viễn bắt đầu trở nên hung ác, sau khi thần hồn giãy dụa vài cái thì cuối cùng liền lập tức bắt đầu trở nên đờ đẫn.
Ngay sau đó, Lăng Tiếu giải tỏa cho hắn.
Tiếp theo Vương Lôi Viễn làm một động tác khiến cho người ta hơi bị kinh ngạc. Hắn lại quay về hướng tới Lăng Tiếu mà quì một đầu gối xuống rồi nói
- Đa... Đa tạ ơn chủ nhân không giết!.
Lăng Tiếu khẽ lên tiếng
- Đứng lên đi! Trước cứ khôi phục chữa thương rồi hãy nói sau.