- Hỗn đãn đứng lại cho ta
Phương Minh Cách hét to một tiếng, phất phất tay, đồng bạn của hắn liền vây Lăng Tiếu lại
- Aizz, bản thiếu gia vốn không muốn đánh người đâu, nhưng các ngươi không nên ép ta.
Lăng Tiếu thở dài một hơi nói.
Phương Minh Cách nghe xong lời này không khỏi làm càn phá lên cười:
- Ta nhổ vào, tiểu tử ngươi xem ra còn không biết tình huống, bạn thân lên, cho hắn chút kỷ niệm đi.
- Là ngươi bức bản thiếu gia.
Lăng Tiếu đôi mắt phát lạnh, không đợi những người kia đánh tới thì lướt thẳng đến Phương Minh Cách rồi.
BA~ BA~!
Chỉ lập tức, trên mặt Phương Minh Cách đã nhiều thêm hai dấu tay đỏ bừng.
- Ngươi. . .
Phương Minh Cách vừa rồi chỉ cảm thấy mắt hoa lên, khuôn mặt đã bị tát
liền vài cái, trong lúc nhất thời không biết xảy ra chuyện gì nữa.
- Con mẹ ngươi.
Phương Minh Cách còn chưa nói xong, Lăng Tiếu đã mắng một câu, trong tay không chút lưu tình đánh bay răng cửa của Phương Minh Cách.
Ah!
Phương Minh Cách đáng thương còn chưa bắt đầu hoàn thủ, trong miệng đã mất đi vài cái răng.
- Móa nó, lấy toàn bộ điểm tích lũy của các ngươi ra đây cho lão tử, bằng không thì lão tử giết các ngươi.
Lăng Tiếu một tay bắt lấy cổ Phương Minh Cách, vừa hét lớn với mấy người khác.
Bề ngoài giống như vị trí ăn cướp và bị đánh cướp đã hoán đổi cho nhau rồi!
Lăng Tiếu quá thỏai mái rồi!
- Khó trách nhiều người thích cướp bóc như vậy, thì ra điểm tích lũy dễ kiếm như vậy
Lăng Tiếu thu vào toàn bộ điểm tích lũy, đắc ý thở nhẹ nói.
Hắn vốn không muốn ra tay với người khác, ai biết người khác lại muốn
gây khó dễ cho hắn, đây không phải là buộc hắn làm chuyện xấu sao, thật
là.
Bọn người Phương Minh Cách trong lòng hối hận đến xanh ruột rồi, không
nghĩ tới lần này lại gặp phải tên biến thái như vậy, không nhưng không
cướp được còn bị người ta cướp ngược không còn chút gì nữa, lúc này đừng nói là muốn trở thành nội môn đệ tử, coi như là ngoại môn đệ tử cũng có chút khó khăn, bởi vì thời gian đã qua hơn phân nửa rồi.
- Cút đi, thừa dịp bản thiếu gia tâm tình tốt, bằng không không chặt
chân chó của các ngươi thì không được, rõ ràng dám đánh chủ ý lên ta.
Lăng Tiếu phất phất tay nói.
Phương Minh Cách trong nội tâm dù không cam lòng cũng không làm được gì.
Hắn vừa đi vài bước, tựa hồ như nghĩ tới điều gì đó, lại đi về phía Lăng Tiếu.
- Sao hả? Còn ngại hàm răng nhiều sao?
Lăng Tiếu có chút trừng mắt liếc hắn một cái nói.
- Không không, ta chỉ l muốn nói cho huynh đài ngươi một tin tức trọng
yếu, chỉ là không biết huynh đài ngươi có thấy hứng thú không?
Phương Minh Cách liên tục khoát tay nói.
- Nói xem?
Lăng Tiếu đáp, hắn ngược lại muốn nghe thử tên này có thể đùa nghịch hoa chiêu gì.
- Ở chỗ này không xa, có một c thác nước sơn tuyền, chính giữa thác nước có một khối vách đá, trên vách đá dựng đứng tựa hồ sinh trưởng Ngưu Cân Đằng tam giai trung giai, lúc ấy chúng ta đứng từ xa không thấy rõ lắm, cũng không biết là thật hay giả, huynh đài nếu không ngại thì đi xem
một phen thứ?
Phương Minh Cách chỉ vào phía trước nói, ngữ khí lộ ra rất chân thành.
- Tam giai trung giai Ngưu Cân Đằng?
Lăng Tiếu vui vẻ, đây chính là một loại linh thảo chủ yếu để luyện chế tam phẩm tục cân hoàn cốt đan.
- Ngươi xác định không lừa gạt ta đấy chứ?
Lăng Tiếu nghi hoặc nhìn Phương Minh Cách hỏi.
- Không có. . . Tuyệt đối không có!
Phương Minh Cách phi thường khẳng định đáp.
- Vậy ngươi vì sao không lấy?
- Ta. . . Ta sợ phụ cận sẽ có linh thú thủ hộ, cho nên không dám đi.
- Tốt, ta hiện giờ qua xem thử, nếu không phát hiện có Ngưu Cân Đằng, ngày sau trở lại tông môn sẽ cho ngươi đẹp mắt.
Lăng Tiếu nghiêm nghị nói.
- Không. . . Không dám.
Phương Minh Cách sau lưng đều toát ra mồ hôi lạnh.
Sau khi nhìn Lăng Tiếu đi xa, hắn mới có chút thở dài một hơi.
- Phương lão đại, ngươi làm như vậy không sợ hắn ghi hận ngươi sao?
Một gã đồng bạn bên cạnh Phương Minh Cách hỏi.
- Sợ cái gì, dù sao chỗ đó quả thực có Ngưu Cân Đằng, chỉ là hắn muốn
đạt được là chuyện không thể thôi, ha ha, tạp chủng chết tiệt, rõ ràng
dám đoạt toàn bộ đồ của chúng ta, ta trù ngươi chết không yên lành.
Phương Minh Cách tức giận nói.
. . .
Lăng Tiếu cũng không cảm thấy Phương Minh Cách có hảo tâm gì, rõ ràng
nói cho hắn biết vị trí của tam giai linh thảo, trong đó khẳng định có
gì đó ẩn dấu.
Bất quá, Lăng Tiếu cũng muốn đi dò xét một chút xem thế nào, bởi vì đây
là linh thảo trọng yếu giúp khôi phục cái chân đứt kia của Lý Cuồng Hổ.
Một đường đi tới, Lăng Tiếu ven đường đánh chết hai đầu linh thú nhị hai cao giai, trên người cũng có nhiều chỗ bị thương.
Gặp gỡ ngang linh thú ngang giai quả thật không thể khinh thường, nếu
đổi thành người khác thì nói không chừng đã trở thành đồ ăn cho linh thú rồi.
Nửa ngày trời sau, Lăng Tiếu không còn gặp phải linh thú nữa, tính cảnh
giác của hắn cũng càng ngày càng cao, bởi vì hắn biết rõ bình thường nơi có cao giai linh thú mới không có đê giai linh thú khác xuất hiện.
Bởi vì linh thú phân chia đẳng cấp cực kỳ nghiêm khắc, chỉ cần có khí
tức của cao giai linh thú thì linh thú đê giai căn bản không dám đặt
chân, bằng không sẽ bị cao giai linh thú kia công kích.
Lăng Tiếu rất muốn triệu hoán Kim Sắc Lang Vương ra, nhưng hắn cuối cùng cũng không làm vậy, nếu như luôn dựa vào Kim sắc Hỏa Lang và Hỏa Kỳ Lân thì sẽ cực kỳ bất lợi đối với sự phát triển của hắn.
Sau khi xuyên qua một rừng rậm, rõ ràng đã đến một nơi bàn cốc
Bàn cốc này hoàn cảnh cực kỳ xinh đẹp tĩnh mịch, phụ cận trăm hoa đua
nở duy mỹ thoải mái, hoa cỏ xanh biếc không dứt, người còn chưa tới,
liền đã có thể nghe thấy từng đợt hương vị tươi mát, khiến nhân tâm
thoải mái dễ chịu.
Lại đến gần vài phần, liền có thể nghe được tiếng thác nước chảy "Ầm ầm" .
Lăng Tiếu không khỏi bước nhanh vài bước, nhìn qua bàn cốc trước mắt,
thác nước thuần trắng đổ xuống quả thật đồ sộ duy mỹ, tiếng nước từ trên cao trùng kích xuống không dứt kia khiến tâm tình của người bành trướng không thôi.
- Đẹp quá ah!
Lăng Tiếu nhìn qua cảnh đẹp trước mắt, không khỏi thở nhẹ nói.
Trong lúc nhất thời, hắn phảng phất như đưa thân vào Tiên Cảnh vậy,
khiến hắn có một loại cảm giác như muốn thoát ly thế tục phân tranh vậy.
Tất cả tính cảnh giác của Lăng Tiếu đều hạ thấp xuống hắn thật sự nghĩ không ra ở một nơi như vậy sẽ có nguy hiểm gì.
Nhưng hắn đã quên một câu, nơi càng xinh đẹp lại càng tràn đầy nguy cơ
Lăng Tiếu không nói hai lời liền nhào tới u dầm dưới thác nước.
Bịch!
Lăng Tiếu vừa đâm vào trong đầm nước, một cổ cảm giác nhẹ nhàng khoan
khoái liền đánh úp lại, toàn thân thoải mái nói không nên lời.
- Sảng khoái!
Lăng Tiếu từ trong nước chui ra thở nhẹ nói.
Sau một khắc, một đạo thanh âm đất rung núi chuyển từ một bên truyền đến.
Ah!
Màng tai Lăng Tiếu cơ hồ bị thanh âm kia chấn nát, đầu cũng bị chấn cho nổi đầy đom đóm.
- Bà mẹ nó, Sư Tử Hống ở đâu ra thế?
Lăng Tiếu bịt lỗ tai mắng một câu, nghi hoặc nhìn lại nơi phát ra thanh âm.