Ai ngờ một cổ hàn thủy đột nhiên đánh tới trước mặt, lông tơ toàn thân
Lăng Tiếu đều dựng thẳng lên, một cổ nguy cơ trước nay chưa từng có
khiến hắn không kịp ngẫm nghĩ nữa, lại một lần nữa chui vào trong nước.
Oanh!
Chỉ thấy vị trí Lăng Tiếu vừa chui vào nước lập tức liền bị ngưng tụ thành một khối băng lớn.
Chỉ là Lăng Tiếu lúc này đã bơi ra xa mấy mét, từ một vị trí khác phóng lên trời.
- Quả nhiên không có hảo tâm.
Lăng Tiếu ở trong lòng thầm hô một tiếng.
Không đợi hắn lần nữa đáp xuống đất thì khí tức nguy hiểm đã lại lần nữa đánh úp lại, mấy chục cổ hàn khí không đều từ bốn phương tám hướng xâm nhập mà đến, tốc độ kia cực nhanh.
Lăng Tiếu thân ở giữa không trung, căn bản không có chỗ để trốn, chỉ có thể mặc cho người coi như thịt cá.
XIU.... XIU...!
Ah!
Lăng Tiếu bị hàn khí kia đông lạnh khiến kêu thảm thiết không thôi, "Bịch" một tiếng lần nữa bay ngược về trong đầm nước
Lăng Tiếu tay chân bị đông cứng, dùng tốc độ nhanh nhất vận chuyển hỏa thuộc tính, khiến máu huyết toàn thân thông thuận hơn.
Nguy hiểm bên này còn chưa được giải trừ thì bên kia đã nối gót tới.
- Bà mẹ nó, lại đây
Lăng Tiếu mắng một câu, thân thể trầm xuống dưới, trực tiếp chui vào dưới đáy đầm.
May mắn đáy đầm đủ sâu, nếu không hắn cũng không tránh khỏi được công kích đáng sợ như thế.
Lăng Tiếu bơi tới nơi sâu vài mét, lại bơi về chỗ cách đó không xa, tận lực rời khỏi phạm vi công kích của đối phương.
- Vừa rồi hẳn là người không phải linh thú, chỉ là công kích đến quá đột ngột căn bản thấy không rõ là ai, công kích kia ít nhất cũng là cao
giai huyền sĩ đỉnh phong, bằng không uy lực sẽ không mạnh như vậy.
Lăng Tiếu ẩn dưới nước cẩn thận suy nghĩ.
Hắn không dám lại mạo hiểm lao ra nữa, đối mặt với nguy hiểm không rõ vẫn nên chú ý một chút thì tốt hơn.
Lăng Tiếu từ trong Không Gian Giới lấy ra Liệt Viêm Kiếm, chậm rãi bơi tới.
Lúc đến bờ đàm, hắn không chút suy nghĩ liền nhảy lên bờ.
Ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy một mỹ tử toàn thân ướt sũng đang trợn mắt
trừng trừng nhìn hắn, Hàn Băng Kiếm trong tay tản ra khí tức lãnh liệt.
Mỹ nữ lạnh lùng như băng này rõ ràng là nử tử gặp ở quán rượu Tử Thiên Thànhử, cũng là người từng ra tay giúp Hạ Huyên Huyên.
Mỹ nữ này một bộ xiêm y tuyết trắng, khuôn mặt đẹp lạnh lùng, tư thái
uyển chuyển như xà khiến người khó nhịn được dục hỏa, chỉ là khí tức
băng hàn tản ra quanh thân nàng lại như cự người ngoài ngàn dặm, giống
như một đóa hoa hồng cao ngạo vậy, lãnh diễm mà đâm tay.
Nhưng mà, chỉ như thế thì Lăng Tiếu còn không đến mức trừng đến nỗi ngay cả con mắt cũng sắp lồi ra, trong ánh mắt còn tràn đầy vẻ hèn mọn bỉ
ổi.
Chỉ thấy mỹ nữ kia toàn thân ướt đẫm, dáng người ma quỷ linh lung hấp
dẫn kia được phác hoạ phát huy vô cùng tinh tế, tư thế mê người như ẩn
như hiện, bộ ngực sữa ngạo nghễ trước ngược, bụng dưới bằng phẳng. . .
Tất cả điều này, quả thật là muốn mạng già mà.
- Ta giết ngươi tên dâm tặc này!
Bị ánh mắt Lăng Tiếu nhìn không dứt, mỹ nữ lạnh lùng như băng liền quát
một tiếng, Hàn Băng Kiếm trong tay chém ra kiếm hoa cường đại bắn về
phía Lăng Tiếu.
Mỗi một đóa kiếm hoa thoạt nhìn như băng hoa duy mỹ, nhưng chỉ cần bị dính vào một chút cũng đủ để đông lạnh toàn thân rồi.
Lăng Tiếu phục hồi tinh thần lại, Liệt Viêm Kiếm trong tay vòng qua vòng lại vung đi, hỏa mang nóng rực đánh tan kiếm hoa tuyết trắng kia. Mỹ nữ kia không yếu thế lại lần nữa đâm về phía chỗ hiểm của Lăng Tiếu, chiêu chiêu đoạt mệnh đáng sợ.
Đinh đương!
Lăng Tiếu liên tục chống đỡ, toàn bộ phong tỏa kiếm chiêucủa đối phương, trong nội tâm cũng đang thầm hô:
- Kiếm pháp cô nàng này thật là sắc bén!
Lăng Tiếu từ khi cường đại lên, đối thủ ngang giai gặp phải cơ hồ rất
khó tạo thành cảm giác áp bách lớn như vậy với hắn, duy chỉ có cô nàng
này là khiến hắn cảm thấy vài phần uy hiếp.
Lăng Tiếu liên tục ngăn chặn mấy chiêu, bản thân liên tục nhảy tung về sau nói:
- Mỹ nữ, chuyện gì cũng từ từ, ta nghĩ đây chỉ là một hiểu lầm.
- Hiểu lầm cái đầu của ngươi!
Mỹ nử lạnh lùng như băng kia nhíu mày một cái, yêu kiều quát một tiếng,
Hàn Băn Kiếm trong tay bỗng nhiên hàn mang đại thịnh, mờ mịt mù mờ chi
khí tản ra rạng rỡ.
Băng Hàn Vô Cực!
Mỹ nữ kia quát một tiếng, cả người lăng không nhảy lên, Hàn Băng Kiếm
trong tay tản mát ra kiếm ý cường đại, từng đám bông tuyết như mưa rơi
nhanh chóng bao về phía Lăng Tiếu.
- Móa nó, là ngươi bức của ta
Lăng Tiếu hơi có chút tức giận, rõ ràng chỉ là hiểu lầm, cô nàng này lại hạ sát thủ, không cho nàng nếm chút lợi hại thì không được.
Kiếm Lưu Vân!
Kiếm kỹ không ngớt rung động đến tâm can, như lưu thủy hành vân đánh tan toàn bộ những bông tuyết ẩn chứa sát cơ kia.
Cỏ dại đóa hoa quanh thân bị càn quét khiến bay loạn bốn phía.
Hai người đặt mình trong ở trong đó, giống như một đôi tình lữ liếc mắt đưa tình vậy, ý cảnh có thể nói là hoàn mỹ.
Song phương ngươi tới ta đi, kiếm kiếm huy sái không ngừng, không ai làm gì được nhau cả.
Kỳ thật, Lăng Tiếu cũng không sử xuất toàn lực, hắn cảm thấy cùng mỹ nữ
này luyện chiêu thức cũng không tệ, huống hồ còn có thể ngẫu nhiên
thấy phong quang của nàng nữa, quả thực là chỉ có lời chứ không lỗ.
Hai người ít nhất đã đánh hơn ba trăm hiệp, mỹ nữ kia thấy không làm gì được Lăng Tiếu, chỉ có thể cất kiếm ngừng chiêu.
- Đừng đánh a, nghe ta hảo hảo giải thích có được không?
Lăng Tiếu nhìn mỹ nữ kia hỏi.
So sức chịu đựng, trong cấp bậc ngang nhau Lăng Tiếu có thể nói là tồn
tại vô địch, hắn đã trải qua ba phần Quy Nguyên Khí Thác Mạch, khiến cho gấp vài lần võ giả bình thường, huyền lực dự trữ tự nhiên cũng hơn
người khác mấy lần.
Mỹ nữ không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Lăng Tiếu, nếu như ánh mắt có thể giết người thì nàng quả thật đã bầm thây vạn đoạn Lăng Tiếu, móc cặp
mắt gian tà kia của hắn ra rồi.
Băng Nhược Thủy, thiên tài thiếu nữ đến từ Băng gia, thế gia đệ nhất
Băng Thành, năm gần mười chín tuổi đã là cao giai Huyền Sĩ, từ nhỏ tu
luyện chính là công pháp gia truyền của gia tộc Băng Hàn Quyết, chính là một bộ thanh giai công pháp, uy lực rất cường đại.
Nàng vừa phát hiện ra đầm nước xinh đẹp này, thấy nơi này không người,
vì vậy liền xuống đó tắm rửa. Nàng biết rõ có lẽ tùy thời sẽ có nguy cơ
hoặc đệ tử khác xuất hiện, cho nên cũng không cởi quần áo, chỉ ngâm
trong đầm nước, tẩy đi dơ bẩn và vết máu do hơn nửa tháng giết chóc tạo
thành.
Nào ̉ đoán được, nàng còn chưa rửa sạch sẽ, một đạo nhân ảnh đã không chút dấu hiệu nhảy xuống, hơn nữa còn nhảy đến cạnh nàng, nàng tưởng
rằng có người cố ý muốn khinh bạc đùa giỡn nàng, cho nên nàng liền ra
tay độc ác, không giết đối phương không được.
Nói thật, lần này Lăng Tiếu thật sự đã coi tiền như rác rồi, bản thân
lúc ấy cũng không chú ý trong nước còn một mỹ nhân như vậy, bằng không
thì hắn cũng sẽ không vội vã nhảy xuống, còn không bằng leo lên cây rình coi còn kích thích hơn.