Si Mị Lam Hỏa cùng Hạt U Hỏa đều thuộc bổn nguyên hỏa hệ, dù Si Mị Lam Hỏa thuộc cao giai, nhưng nếu có thể hấp thu Hạt U Hỏa, chỉ sợ uy lực sẽ càng thêm khủng bố.
Nhưng Lăng Tiếu không có ý định để Si Mị Lam Hỏa hấp thu Hạt U Hỏa, bởi vì hắn có ý định khác.
Đi vào mảnh đất nóng nhất, chỉ thấy trong phạm vi mười dặm đều biến thành cháy đen, nơi này không có nửa điểm sinh khí, chỉ có đoàn đoàn Hạt U hỏa diễm đang không ngừng thiêu đốt lên, tựa hồ vĩnh viễn cũng sẽ không bị dập tắt.
Nhiệt độ nơi này cao đến dọa người, hỏa diễm lại hung hãn như mãnh thú, người thường không thể đến gần, cho dù là hoàng cấp nếu không chuẩn bị muốn đi vào chỉ sợ cũng phải bị thiêu đốt thành tro.
Lăng Tiếu không hề bị chút ảnh hưởng, hắn có thiên hỏa hộ thể, trừ phi bị thiên hỏa ngang cấp thiêu hủy, bằng không không có loại hỏa diễm nào làm tổn thương được hắn.
Ở mảnh đất này tràn đầy hỏa diễm bất đồng, đều là Hạt U hỏa diễm.
Có hình dạng như linh thú, lại như linh thảo, người bình thường căn bản không thể phân biệt đâu mới thật là Hạt U Hỏa hỏa chủng thực sự.
Nếu đổi lại là người khác chỉ sợ phải hao tốn một phen công phu mới phân biệt được rõ ràng.
Nhưng Lăng Tiếu được Si Mị Lam Diễm chỉ dẫn, ở sau một tầng nham thạch thấy được hỏa chủng nho nhỏ màu nâu đậm.
Tiểu hỏa chủng kia thật linh động, vừa nhìn thấy Lăng Tiếu xuất hiện thì nháy mắt trướng lên, ngọn lửa mãnh liệt đột nhiên đập thẳng tới Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu cũng không cần phòng bị, Si Mị Lam Hỏa đã lập tức bổ nhào về hướng Hạt U Hỏa.
Hạt U Hỏa giống như gặp phải khắc tinh, nháy mắt liền bị lam diễm đè ép đi xuống.
Mà hỏa tâm bên dưới tựa hồ cảm nhận được tiểu hỏa chủng sợ hãi, lựa chọn tháo chạy.
Lăng Tiếu không nghĩ tới địa hỏa kia có linh tính đến như thế.
- Muốn chạy trốn, không có cửa đâu!
Lăng Tiếu thở nhẹ một hơi, song chưởng khống chế Si Mị Lam Hỏa nháy mắt truy theo tiểu hỏa diễm.
Kỳ thật không cần Lăng Tiếu khống chế Si Mị Lam Hỏa đã như sói gặp phải dê con, lộ ra một mặt hung ác của nó, đem Hạt U Hỏa bao trùm muốn cắn nuốt nó.
Hạt U Hỏa dù sao cũng là địa hỏa, tự nhiên không ngồi chờ chết, bộc phát ra năng lượng mãnh liệt đem lam diễm ngăn cách.
Cùng lúc đó những ngọn lửa màu nâu khắp chung quanh đồng thời bao vây tới, tựa hồ tính toán nội ứng ngoại hợp đem lam diễm cắn nuốt ngược lại.
Đáng tiếc kế hoạch này mặc dù tốt nhưng nó lại xem nhẹ năng lượng của thiên hỏa cao giai.
Lăng Tiếu căn bản không cần phát lực, Si Mị Lam Hỏa Châu trong thức hải của hắn liền tự động vận chuyển năng lượng tán phát ra.
Lam diễm càng ngày càng nhiều, hỏa diễm màu nâu càng không ngừng tháo chạy.
Rất nhanh trong phạm vi mười dặm chung quanh đã bị lam diễm chiếm đoạt.
Trong lam diễm mơ hồ lộ ra chút màu tím loang loáng khác thường.
Lăng Tiếu biết là do Si Mị Lam Diễm Châu hấp thu lôi hỏa của Luyện Khí Trì tích lũy nhiều năm mới thay đổi.
Hạt U Hỏa tựa hồ cảm nhận được nguy cơ nồng đậm, muốn chui xuống đất trốn chạy.
Đáng tiếc lam diễm căn bản không cho nó cơ hội này.
Lam diễm phát lực, chỉ chốc lát ngọn lửa màu nâu chỉ còn lại chút tia lửa đong đưa trong lam diễm, tựa hồ thật kinh hoảng, lại vô cùng bất lực, tùy thời đều có thể biến thành thực vật trong bụng kẻ khác.
Ngay khi lam diễm muốn cắn nuốt Hạt U Hỏa, Lăng Tiếu phát ra ý niệm mãnh liệt ngăn trở hành động tiếp theo của nó.
Lam diễm phi thường không cam lòng, nhưng không thể làm trái ý tứ của Lăng Tiếu, vẫn vây quanh Hạt U Hỏa không cho nó chạy trốn.
Lăng Tiếu bắt đầu nghĩ biện pháp thu nó, đây chính là hỏa chủng dị chủng, đối với luyện dược sư có được hấp dẫn trí mạng.
Hắn không thể để cho Si Mị Lam Hỏa hủy diệt nó.
Tuy nói Si Mị Lam Hỏa hấp thu nó thì bản thân Lăng Tiếu cũng có ích lợi, nhưng hắn cũng không muốn làm như vậy, lưu trữ nó vẫn còn tác dụng lớn.
- Thần phục ta hoặc bị cắn nuốt!
Lăng Tiếu nhìn tiểu hỏa chủng âm trầm nói.
Dị hỏa thế này trải qua vô số năm tháng, sớm đã thông linh, cho nên Lăng Tiếu biết lời của hắn nó sẽ hiểu được.
Tiểu hỏa chủng vẫn đang đau khổ chống cự lam diễm cắn nuốt năng lượng của nó.
Nếu nó không tuyển chọn thỏa hiệp, nó biết mình lần này đã xong.
- Thần phục ta thì lay động ba lần, bằng không…ngươi chờ đợi biến mất đi!
Lăng Tiếu mở miệt lần nữa nói.
Hạt U Hỏa thật linh động lắc lư ba lần, nhìn qua đáng yêu tới cực điểm, giống như hỏa tinh linh.
- Tốt lắm, ngươi bay qua đây.
Lăng Tiếu vươn ngón tay ra, trên ngón tay là không gian giới do Hắc Diệu Đỉnh biến hóa.
Tầng thứ nhất trong Hắc Diệu Đỉnh có không gian lớn như một tòa thành trì, Lăng Tiếu tính toán thu Hạt U Hỏa vào đây trước, ngày sau cần dùng tới.
Hạt U Hỏa vì sinh tồn, tự nhiên nghe lời Lăng Tiếu trực tiếp bay tới gần Hắc Diệu Đỉnh, sau đó một cỗ hấp lực đem nó hút vào.
Lăng Tiếu nội thị một chút, đem một khối địa phương vây quanh để Hạt U Hỏa sinh tồn, bằng không nó sẽ đem đồ vật chứa bên trong của hắn thiêu hủy thì thật phiền toái.
Nhìn Hạt U Hỏa đã an tĩnh lại, Lăng Tiếu lúc này mới yên lòng.
Hắn không nghĩ tới Đan Trần Đạo thành danh mấy trăm năm, không cướp được thiên hỏa của hắn cuối cùng lại tiện nghi cho hắn, để cho hắn chiếm được Hạt U Hỏa.
Không thể không nói tiểu tử Lăng Tiếu có cơ duyên tốt đến mức người thường không thể so sánh.
Lăng Tiếu đã thu Hạt U Hỏa, khí tức nóng cháy của dãy núi dần dần biến mất. Không bao lâu sau khu vực này lại hồi phục sinh cơ như ngày trước.
Nhìn hội đấu giá đang được đẩy nhanh tiến độ xây dựng, trong lòng Lăng Tiếu thầm than:
- Là thời điểm trở về!
Hội đấu giá nơi này có kiến trúc sư chuyên nghiệp do Đường gia phái tới, còn có Nam Cung Liệt phái nhân thủ giúp tay, xem như đã sơ bộ hình thành.
Lúc này công việc của Lăng Tiếu tại Nam Vực xem như đã hoàn thành, hắn nhất định phải quay về Cổ Tế tộc đem tin tức nơi này nói cho bọn họ biết, cho họ di dời cả tộc về quê hương cũ, đồng thời dự tính luyện chế Tinh Duyên nguyên đan tục mệnh cho Tế Ti Nữ.
Thải Hà Nguyệt biết Lăng Tiếu muốn rời đi, một đêm nhiệt tình tràn trề, tựa hồ muốn ép khô hắn mới bằng lòng bỏ qua.
Sáng sớm hôm sau, Lăng Tiếu thay y phục chuẩn bị lên đường.
Thải Hà Nguyệt say mê ôm hắn từ sau lưng nói:
- Phu quân, khi nào thì muội mới có thể luôn đi theo bên cạnh huynh đây? Muội không muốn rời khỏi huynh dù chỉ một khắc nào.
Tác dụng của Tình Kết Hoa khiến cho Thải Hà Nguyệt hoàn toàn ỷ lại vào Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu quay người lại nhìn gương mặt xinh đẹp của Thải Hà Nguyệt cười nói:
- Yên tâm đi, ngày này không cần bao lâu nữa, nhưng đi theo ta rất nguy hiểm, muội không sợ sao?
- Không sợ, muội có gì phải sợ, muội biết phu quân sẽ bảo hộ cho muội.
Thải Hà Nguyệt thập phần khẳng định đáp.
Một hoàng cấp nói cần vương cấp bảo hộ, việc này nói ra chỉ sợ bị người cười rụng răng.
Nhưng Thải Hà Nguyệt không phải đang nói đùa.