Cho đến hiện tại Thượng Quan Nguyệt Nhi đã trọng sinh được một tháng. Nàng hiện giờ đang ở trong dáng vẻ của bản thân lúc 3 tuổi. Đây chính là điều làm cho Thượng Quan Nguyệt Nhi rất là sầu.
Được sống lại 1 đời nữa khiến nàng cảm thấy vô cùng may mắn nhưng việc ở trong cơ thể một đứa bé thì chả vui chút nào. Hãy thử nghĩ mà xem từ một người trưởng thành tự dưng lại biến thành một đứa nhóc tay chân vừa nhỏ, ngắn lại vừa mềm. Thật sự rất rất là bất tiện.
Tuy nhiên có vẻ ông trời đã thương thay cho số phận bất hạnh của Nguyệt Nhi nên đã ban cho nàng một ân huệ, đó là nàng vẫn giữ được tu vi ở tiền kiếp. Cơ mà hiện tại thì tu vi đó hoàn toàn vô dụng, nàng hiện tại phải điều động linh khí để hình thành và củng cố đan điền. Cơ thể này chưa từng tu luyện cho nên không thể chịu được cường độ linh lực quá lớn nên nàng phải vô cùng cẩn trọng và hết sức kiên nhẫn. Chỉ cần sai một li thôi là coi như tan xác.
Tiếng gõ cửa vang lên kéo tâm trí đang đặt vào tu luyện của Nguyệt Nhi trở về. Nàng mở mắt và nhìn về phía cửa thì thấy Thanh Vân.
Nguyệt Nhi có 2 tì nữ tùy thân là Thanh Vân và Thanh Ly, cả hai là song sinh. Thanh Vân là người lãnh đạm, thông minh, sắc sảo và vô cùng thấu hiểu lòng người. Còn Thanh Ly là một người dịu dàng, ngốc nghếch tuy nhiên lại vô cùng quan tâm đến mọi người xung quanh.
Ở tiền kiếp, Nguyệt Nhi vô cùng dính Thanh Ly nhưng ngược lại vô cùng không thích Thanh Vân vì cô nàng quá lạnh lùng vô tình. Mỗi ngày Thanh Vân đều không cho nàng đi gặp Lãnh Diệu, nếu nàng không nghe theo thì Thanh Vân sẽ nói với phụ mẫu. Mỗi lần như vậy thì Thanh Ly đều giải vây cho nàng. Thành ra Nguyệt Nhi vô cùng dựa dẫm Thanh Ly và ghét cay ghét đắng Thanh Vân.
Khi nàng tỏ ý ủng hộ Lãnh Diệu thì Thanh Vân chính là người đầu tiên đứng ra ngăn cản. Cuối cùng khi Nguyệt Nhi gặp nguy nàng đã xuất hiện vì Nguyệt Nhi đã một mũi tên và chết. Thế nên sống lại một kiếp này, xuất phát từ lòng áy náy nên Nguyệt Nhi vô cùng nghe lời nàng.
Dứt khỏi dòng hồi ức, Nguyệt Nhi nở một nụ cười tươi, cất giọng thanh thúy hỏi:
“Thanh Vân tỷ đến chơi cùng Nguyệt Nhi sao?”
Thanh Vân đứng ở cửa hơi cúi người hành lễ:
“Tiểu thư, thiếu gia và thiếu phu nhân trở về”
“Thật sao? Mau, mau dẫn muội đi gặp phụ mẫu!”
Nguyệt Nhi nhảy vọt xuống giường, mang hài rồi chạy tới chỗ Thanh Vân nắm lấy tay nàng ấy:
“Đi thôi!”
Nguyệt Nhi phụ mẫu đã rời khỏi Thượng Quan gia vào nửa tháng trước. Kinh đô gửi đến lệnh triệu tập nên Thượng Quan phụ mẫu dù không muốn vẫn phải đi.
Thương Quan phủ khá rộng nên dù Mộng Nguyệt Viên của nàng được cho là một trong những nơi gần đại môn nhất nhưng phải mất đến một canh giờ đi bộ.
Nguyệt Nhi vừa đi đến cửa lớn Thượng Quan gia thì đúng lúc đó một đoàn người ngựa từ phía xa dần dần xuất hiện, tiếng vó ngựa dồn dập cộng thêm khói bụi mù mịt. Sau khi cách Thượng Quan gia không xa thì đoàn người dừng lại.
Một thiếu niên thân cẩm bào đỏ xoay người nhảy xuống ngựa, dáng vẻ vô cùng tiêu sái. Hắn quay người đỡ bạch y thiếu nữ vẫn luôn ngồi cùng ngựa với mình xuống. Người thiếu niên đó là phụ thân của Nguyệt Nhi -Thượng Quan Thiên Kiệt, còn người được hắn đỡ là Nguyệt Nhi mẫu thân -Dương Y.
Nguyệt Nhi vội chạy tới bổ nhào vào hai người:
“Phụ thân, mẫu thân!”
“Nguyệt Nhi đến đón chúng ta sao? Xa phụ mẫu lâu như vậy có nhớ chúng ta không nào?”
Sau đó cả ba cùng nhau trò chuyện, không khí gia đình vô cùng đầm ấm khiến người nhìn vào không khỏi ghen tị.