Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 105

Đi được khoảng hai canh giờ, bỗng bầu trời chuyển sang màu đỏ rực. Nhạc Phượng Hy nhìn thấy có luồng ánh sáng xanh nổi bật từ trên trời chiếu xuống. Nàng lập tức vận khinh công nhanh chóng đến nơi tụ sáng đó.


Trước mặt nàng là một cây cổ thụ to lớn, thân cây to đến nỗi 9, 10 người ôm cũng không xuể, rễ cây uốn lượn, nhấp nhô trên mặt đất kéo dài đến cả ngàn mét... nhìn nó hùng vỹ như vậy nhưng lại thiếu sức sống, nó chỉ còn là cái cây khô héo, trơ trọi lá...


Nàng tiến gần thân cây thì phát hiện dường như trên thân cây có khắc chữ gì đó...


Nàng gỡ bỏ lớp rêu xanh đen dày đặc... những dòng chữ cổ dần xuất hiện...


????


Có ai cho nàng biết trên đó ghi gì không?


A! Thử gọi Tiểu Phụng xem sao!?


Hỏa Phụng ngáp dài, bàn tay nhỏ dụi dụi mắt...


" Tỷ tỷ... tìm muội có chuyện gì?"


" Muội có đọc dòng chữ này không?"_ Nàng bế Hỏa Phụng lên cao để nhìn chữ cho rõ.


Hỏa Phụng nhìn một hồi rồi ngơ ngác quay sang nhìn nàng...


" Sao vậy? Không đọc được sao?"


" Tỷ không biết chữ sao???"_ Hỏa Phụng nhìn nàng tỏ vẻ không thể ngờ được!!!


" Hả???"


" Đây là tự cổ... năm xưa chính tỷ và Thần Tử đã sáng tạo ra mà!!!"


" Ta... không nhớ"_ Nàng gãi đầu cười trừ.


" Hazzz... muội quên là tỷ chưa thức tỉnh thần lực nên không nhớ gì là phải. Đại khái trên cây nói về một "trái tim xanh"..."


" Trái tim xanh?"


" Ừm... cây đại thụ này vốn là thần mộc, tạo ra nguồn sống cho linh cảnh này vì vậy nó không bao giờ chết đi. "Trái tim xanh" là tính mạng của nó... nếu mất đi trái tim thì cây sẽ mất đi sự sống như thế này"


" Vậy trên đó có nói làm cách nào thoát ra khỏi đây không?"


" Trái tim xanh mang thần lực kèm theo pháp trận kết giới... chỉ cần tìm được nó rồi mang gắn vào cây thì kết giới sẽ xuất hiện"


" Vậy tìm nó như thế nào?"


" Ở đây có ghi... ở phía tây cách đây 20 dặm có một hang động lớn - là nơi ở của đông đảo yêu quái, ma thú. "Trái tim xanh" được cất giấu ở cuối hang"


" Được thôi! Chỉ cần lấy được trái tim xanh là được chứ gì!"


Hỏa Phụng biến thành phượng hoàng to lớn, diễm hỏa đỏ rực lan tỏa xung quanh. Nhạc Phượng Hy leo lên lưng Hỏa Phụng đi thẳng về phía tây...


......................................................................


Nhạc Phượng Hy thở dốc giải quyết nốt con hắc lang cuối cùng...


Trời ạ!!!!


Hang động gì mà rộng lớn, nhiều ngõ ngách cứ như mê cung vậy... hỡ đi được một chút lại bất ngờ bị ma thú, yêu quái tấn công. May mà nàng nhanh nhạy nên kịp thời phòng thủ nếu không nàng không bị tàn phế cũng bị trọng thương nặng.


Bây giờ nàng đang đứng trước ngã tư, có ba hướng nàng cần phải lựa chọn, nàng chỉ được chọn một lần và bước vào đó, hai con đường còn lại tự động bị sập xuống. Nếu chọn nhầm thì sẽ bị giam giữ mãi không thể thoát ra được.


Phải chọn đường nào đây???


Nhạc Phượng Hy ngồi nghỉ ngơi lấy sức đồng thời suy nghĩ cách...


Đường thì tối om... dường như chỉ hiện ánh sáng đỏ của cây đuốc nàng cầm trên tay.


Nàng bực bội trong lòng, tiện tay nhặt cục đá dưới chân ném bừa...


Bỗng nàng nghe thấy tiếng động...


Phạch phạch... réc réc...


Cả một đàn dơi bay ào ra, rất hỗn loạn...


Nhạc Phượng Hy liền tạo vòng chắn để không bị dơi tấn công...


A!!! Nàng chợt nghĩ ra sáng kiến!


Sao nàng không lợi dụng sóng âm của dơi để tìm đường nhỉ?!


Vụttt! Bặc!!!


Roi nàng nhanh chóng tóm lấy một chú dơi khá to...


Réc réc... con dơi vùng vẫy lên, kêu điếc cả tai, quả nhiên sóng âm của dơi không thể xem thường mà!


Nàng truyền linh lực vào đầu con dơi cố gắng thuần phục nó...


Mấy khắc sau... cuối cùng dơi cũng chịu im lặng. Làm nàng ù cả tai rồi... +_+


" Ngươi xem nên đi đường nào!?"_ Nàng thả con dơi bay lên.


Dơi ngoan ngoãn nghe lời, tạo nên luồng sóng âm lớn truyền vào ba hướng...


Réc réc...


Nó bay đến trước cửa hang bên trái rồi nhìn nàng...


" Cảm ơn ngươi! Ngươi có thể đi rồi"


Nàng hớn hở từ biệt chú dơi "tốt bụng" rồi tiếp tục lên đường...


Thỉnh thoảng lại gặp phải sự tấn công của ma thú... càng vào sâu lại càng gặp đối thủ mạnh. Con đường nàng vừa đi qua tràn đầy huyết sát... và chủ yếu là máu của đám ma thú, yêu quái.


Nàng cuối cùng cũng đến được đích.


Nhưng nàng lại hụt hẩng khi thấy vị trí trống không trên bục đá... không phải nói "trái tim xanh" ở đây sao? Không lẽ... có ai đến đây trước nàng? Không thể nào... chặng đường nàng vừa qua không hề có dấu hiệu nào cho là có người đến trước nàng!


" Lâu lắm rồi ta mới thấy có con người đến đây"


Bỗng một ông lão xuất hiện, ông chỉ cao khoảng 1m3, thân vận lục y, tay chống gậy mộc đi từ từ vế phía nàng...


" Ông là ai?"_ nàng hỏi.


" Ta là Ảo Thần. Ảo cảnh mà ngươi gặp phải chính là do ta tạo ra"


" Sao ông biết... thế giới đó?"


" Ta không hề biết ảo ảnh ngươi nhìn thấy là gì... ảo trận của ta chỉ dựa vào tận sâu tiềm thức của ngươi mà lừa ngươi thôi. Ta thấy thực lực ngươi không tồi... chỉ trải qua chưa đến hai nén nhang là ngươi có thể giải trận được rồi... không tệ không tệ"


" Đa tạ đã quá khen... Vị lão sinh này có thể chỉ cho ta biết "trái tim xanh" hiện đang ở đâu không?"


" Nó đang ở trong tay ta"


" Vậy ông có thể đưa cho ta được không?"


" Không thể..."


" Vì sao?"


" Nó là bảo vật rất linh thiêng... ta đã bảo quản nó suốt hàng vạn năm, không thể nào tự tiện giao cho người khác được"


" Nhưng nó vốn là của Thần Mộc, tại sao ông không để nó lại nơi vốn thuộc về?"


" Vì... "trái tim xanh" có năng lực bảo toàn tuổi thọ của ta. Ta không thể xa nó càng không muốn chia sẽ nó cho ai cả... ngay cả Thần Mộc"


" Nó cũng đâu phải của riêng ông... không thể ích kỷ như vậy được"


" Hừ!!! Ngươi thì biết cái gì? Lão thân đây sống đã được hàng vạn năm nay cũng là nhờ có nó... không có nó ta sẽ biến thành khói bụi. Ngươi còn trẻ thì biết gì chứ?!"


Nàng xoa mi trán đầy đau đầu... nàng không còn kiên nhẫn nữa rồi!!!


" Nếu ông không ngoan ngoãn đưa ra thì ta sẽ tự tay cướp!!!"


" Vậy ngươi giết ta đi... rồi moi nó trong người ta nè... đồ nha đầu độc ác!!!"


Trán nàng nổi đầy gân xanh... lão già này muốn nói nàng ỷ mạnh hiếp yếu, không đáng mặt "nữ nhi" à?!


Được!!! Để nàng thực hiện đúng như ý của lão để khỏi phải mang tội oan...


Nàng vận băng linh kết tinh lại thành một thanh kiếm rồi hướng về phía lão mà tấn công.


Lão ta cứ vậy nhắm mắt lại, run rẫy không tránh né đi...


Khi mũi kiếm nàng chỉ cách cổ lão một phân thì nàng dừng lại...


Nàng không làm được a...


Thà lão có hành động chống cự hay trốn chạy thậm chí đánh lại nàng... thì nàng sẽ thoải mái giết lão nhưng... lão chỉ tỏ vẻ yếu ớt, run lẩy bẩy, đôi mắt già nua nhắm tít lại để chờ cái chết...


Thử hỏi nàng làm sao hành động tiếp đây???


Nàng đành rút kiếm về...


Ảo Thần chờ mãi vẫn không cảm thấy đau đớn gì liền từ từ mở mắt ra... liền thấy tiểu nha đầu đang đứng cung kính với lão...


Lão giật mình lùi lại...


" Ta không giết ông nhưng ta muốn ngỏ lời cầu xin ông... làm ơn hãy giúp ta. Người thân của ta còn ở bên ngoài lo lắng cho ta"_ Nàng cúi đầu nói.


" Hừ! Tiểu nha đầu nhà ngươi dám lấy khổ nhục kế để lừa ta à? Ta đây sống đã lâu, không dễ bị lừa vậy đâu!!!"_ Lão quay mặt đi.


" Ta thật không lừa ông. Chỉ cần kích hoạt kết giới... ta liền có thể trở về, còn "trái tim xanh" gì đó thì ông vẫn có thể giữ lại mà!!!"


" Ngươi đừng tưởng lão thân đây không biết... ngươi có thể xé truyền tống để về mà!"


Nàng mếu máo nói...


" Lúc ở hỏa động ta vô ý để bị cháy mất rồi..."


" Ngươi khóc?"


" Ta mồ côi song thân từ nhỏ... chỉ để lại tiểu đệ tuổi còn nhỏ. Nếu ta không thể trở về thì đệ đệ ta phải làm sao đây...?"_ Nàng chấm chấm nước mắt...


" Không ngờ ngươi đáng thương như vậy a"_ Ảo Thần cảm động.


" Đúng vậy đó! Vì vậy hãy giúp ta..."_ Nàng nắm chặt bàn tay lão, đôi mắt long lanh nhìn lão.


Ảo Thần đắn đo suy nghĩ một hồi liền miễn cưỡng gật đầu...


" Nể tình nha đầu ngươi cầu xin ta nên ta mới đồng ý giúp đỡ ngươi đó!"


Nàng gật đầu liên tục và tỏ ra ngoan ngoãn chờ đợi ông...


Lập tức cả thân hình lão sáng lên... sau đó thân hình lão thu nhỏ dần và... trở thành một viên đá lục bảo lấp lánh.


Nhạc Phượng Hy ngơ ngác nhìn đá lục bảo bay lơ lửng trước mặt nàng.


《Sao còn ngốc ở đây? Không muốn mang ta đi à?》


Nàng nhìn trái nhìn phải... lão ở đâu?! Nàng nghe thấy tiếng của lão mà!!!


Nàng quay lại nhìn viên đá... không lẽ... lão chính là "trái tim xanh" mà nàng đang tìm kiếm!!!


《 Hahahaha... ta chính là "trái tim xanh". Nếu ngươi cuồng sát đến giết chết ta thì "trái tim xanh" cũng sẽ bị tiêu hủy...》


"...."_ Nàng im lặng, chớp chớp mắt nhìn viên đá.


《 Sao nào? Ngạc nhiên đến nổi không nói nên lời luôn phải không?》


Bặc!!!


Nàng chụp lấy viên lục bảo sau đó cười phá lên...


" Hahaha... cuối cùng cũng có được nó. Không uổng công mình giở trò khổ nhục kế"


《 Ngươi... ngươi... gạc ta!!!》


" Những lời ta nói đa số là thật, ngoài việc quyển truyền tống của ta không hề bị đốt cháy... và "diễn" sao cho đáng thương thôi~"_ Nàng ranh ma nắm chặt lục bảo.


《 Ai da!!! Ngươi nhẹ tay thôi! Huhuhu ngươi dám lợi dụng lòng tốt của ta... ta ghét ngươi!》


" Ghét cũng đã muộn rồi! Ông đã lọt vào tay ta"_ Nàng bóp chặt hơn.


《 Đau quá!!! Ta thua rồi... chỉ cần ngươi nhẹ nhàng với ta, ta sẽ báo đáp ngươi》


" Báo đáp gì nè?"_ Nàng tươi cười.


《 Ta... ta sẽ ban cho ngươi một phần sức mạnh của ta, ngươi sẽ có năng lực tạo ảo trận giống như ta vậy...》


" Được đó!!!"_ Nàng gật gù. Năng lực này... nàng thích!!!


Viên đá phát ra ánh sáng lục chói chang rồi từ từ xâm nhập vào thân thể nàng. Trong đầu nàng bỗng hiện lên những pháp trận kỳ lạ... hẳn là những ảo trận a~


Sau khi thích ứng với năng lực mới, nàng nhanh chóng cầm lục bảo đến chỗ Thần Mộc.


Đặt lục bảo lên thân cây... lập tức lục bảo tan ra hòa vào cây...


Một luồng gió mạnh thổi qua, cả đại thụ sáng rực lên, những mầm chồi xuất hiện rồi phát triển dần... bầu trời đỏ cũng biến mất thay vào đó là màu xanh lam trong trẻo.


Kết giới xuất hiện tạo thành một cánh cửa lớn...


" Tạm biệt"_ Nàng chạm nhẹ vào thân cây sau đó quay lưng bước vào kết giới.


Nàng đi mãi trên con đường đầy mây bềnh bồng sau đó liền thấy một lối ra...


Cuối cùng nàng đã trở về rồi!!!


Một bàn tay quen thuộc xuất hiện... nàng mỉm cười nắm lấy bàn tay đó bước ra...


Một tràng tiếng vỗ tay vang lên... trước mặt nàng là Ngạch Tâm Sư Tôn đứng đầu tiên, tiếp sau đó là Hoa Khê lão sư, Quy Bình lão sư đứng sau là tất cả mọi người tập trung đầy đủ để đón chào nàng.


Lãnh Minh Dực mỉm cười nắm chặt tay nàng... sau khi biết nàng có đủ khả năng vượt ải cuối cùng, hắn liền xé truyền tống trở về trước đợi nàng. Không ngờ nàng chỉ mất có hai ngày một đêm là đã thành công vượt ải rồi!!!


" Chào mừng đệ tử Lãnh Phi đã hoàn tất cuộc thi... trở thành người chiến thắng"_ Quy Bình tiến lên thông báo lớn


Một vị sư huynh từ tốn bưng mâm có phủ khăn đỏ lên trước mặt nàng.


Thứ bảo vật ẩn trong tấm khăn ấy đem lại cho nàng cảm giác khó tả... dường như nó đã đợi nàng rất rất lâu rồi...

Bình Luận (0)
Comment