" Không ngờ Lãnh Phi lại là một nữ nhân!!!"
" Nghe nói nàng là trưởng nữ của Nhạc gia - Nhạc Phượng Hy"
" Sao ta lại nghe tin đồn rằng nàng là một phế vật vô dụng, là vết nhơ của Lâm gia mà!?"
" Bây giờ tận mắt ngươi thấy người thật... vậy ngươi còn tin mấy lời đồn đó nữa không?"
"... đúng vậy... ta nghe nói trong bí cảnh nàng ấy còn đánh Lâm Như Tuyết chỉ còn nửa cái mạng"
"....."
"....."
"....."
Mọi người nháo nhào lên... nam nhân thì say mê ngắm nhìn Nhạc Phượng Hy, nữ nhân thì có phần ngưỡng mộ có phần thì ghen tỵ... Có ai ngờ một tên thiên tài không danh không phận lại chính là đại tiểu thư Nhạc gia mà người đời xem thường chứ!?
Tà áo đỏ phất phới trước gió, làn tóc đen và mềm mượt áp sát khuôn mặt trắng hồng không tỳ vết, Nhạc Phượng Hy hiên ngang bước lên vũ đài...
Ngạch Tâm vẫn giữ phong thái uy phong, nghiêm nghị nhưng không giấu trong đáy mắt niềm tự hào và hài lòng...
" Đệ tử xin diện kiến"_ Nàng dõng dạc nói, hơi cúi người, hai tay chắp lại diện kiến ba vị lão sư đứng đầu học viện.
Ngạch Tâm nhẹ tiến gần nàng, tay mở tấm khăn đỏ trên khay...
" Đây là phần thưởng chiến thắng của đồ nhi"
Nàng ngẩn đầu lên... trên khay là một tấm vải lụa mỏng màu đỏ cam, phát ra ánh sáng kim quang đến chói mắt, trên mảnh lụa còn được đặt thêm một quyển sách bìa xám, có đề ghi là Tuyệt Ngoa Hoạt Đạo. Đây hẳn là bí pháp của Ngạch Tâm gia gia rồi!!!
Cuối cùng mắt nàng dán chặt vào chiếc gương hình tròn, mặt sau là một màu đen tuyền không có gì đặc biệt, nó có vẻ cũ kỹ, mặt gương mờ đục, có nhiều vết xước lớn nhỏ...
Hàm Chi Ma Kính đây sao?!
Trong lòng nàng nóng như lửa đốt, hồi hộp chạm lấy chiếc gương...
Thật quen thuộc! Như thể nàng đã từng cầm nó trên tay vậy!
Nàng có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi các gia gia nhưng hiện tại nàng đang là tiêu điểm của đám đông nên không tiện nói gì nhiều.
Vì vậy nàng điềm đạm nhận lấy phần thưởng của mình...
" Đêm nay canh ba... ta sẽ giải đáp mọi chuyện ta biết cho cháu biết"_ Ngạch Tâm truyền âm cho nàng.
Thì ra gia gia vẫn luôn quan sát nàng, lại rất hiểu ý nàng...
" Có gia gia thật tốt"_ Nàng mỉm cười đáp lại.
Ngạch Tâm ôn nhu nhìn nàng... đứa cháu gái của ông... ông phải thay cha mẹ nó bảo hộ nó thật tốt, không thể để nó chịu bất cứ thiệt thòi gì.
Chỉ là... Hoa Khê đã từng đề cập với ông một chuyện. Ông cứ nghĩ ông ta bịa đặt để trêu đùa ông nhưng...
Ngạch Tâm nghiêm nghị hướng xuống nhìn một hàng các đệ tử... trong đó có một đám "hoa đào" của cháu gái ông...
Ông chỉ mới nhận cháu chưa lâu... ông không muốn phải gả nó sớm như vậy đâu!!!
Bọn hắn bỗng dưng rùng mình một cái... không biết tại sao bọn hắn lại có cảm giác không lành
" Đệ tử Nhạc Phượng Hy, lúc trước lấy tên Lãnh Phi, là người duy nhất hoàn tất tất cả các ải trong bí cảnh, trở thành thành viên chủ chốt cùng với 29 đệ tử đầu bảng cuộc thi này và 20 đệ tử Luyện Đan tham gia đợt đấu hội Tứ Đồ Quốc sắp diễn ra ở Thương Vũ đế quốc"_ Sư huynh Địch Văn dõng dạc nói.
Sau đó hàng loạt dòng chữ hoàng kim xuất hiện trên không trung xếp thành từng hàng đề tên những học viên tiêu biểu...
Tên Lãnh Phi bây giờ đã biến mất thay vào đó là tên thật của nàng, cái tên mà phụ mẫu đã đặt hết tình cảm để trao cho nàng... Nhạc Phượng Hy.
Phụ thân...
Mẫu thân...
Hai người có thấy rõ không?
Đây chỉ là khởi đầu cho Nhạc gia chúng ta...
Nữ nhi sẽ tiếp tục xây dựng lại một Nhạc gia giống như trước đây... có địa vị... có quyền lực... có hạnh phúc... có tình thương... Ai đi đến đâu cũng phải nghe đến danh tự Nhạc gia chúng ta...
........................................................................
Sau khi hoàn thành các lễ nghi bắt buộc của học viện, mọi người bắt đầu tới tấp tiếp cận nàng. May mà các bằng hữu tốt của nàng giúp nàng giải vây, thành công trốn thoát.
Nàng lập tức trở về viện phòng... dì Trương niềm nở chào đón nàng bằng mâm cơm rất thịnh soạn.
" Ai dô! Nhìn xem... đã ốm thế này rồi. Mau ăn nhiều nhiều đi!!! Từ bây giờ ta sẽ nuôi béo con lại mới được!"
" Thật nhớ món ăn của dì quá đi a~"
" Nha đầu này! Khéo nịnh thật! Nào... ăn cái đùi gà này đi"
Mấy chốc chén cơm nàng đầy ắp thức ăn...
" Dì đã biết con là nữ nhân từ lâu rồi phải không?"
" Ta đã sống bằng tuổi này chỉ cần nhìn một cái liền có thể nhận ra. Là phận nữ nhi lại đi giả nam trang hẳn là có lý do khó nói... ta cũng hiểu"_ Dì Trương ôn nhu vuốt đầu nàng.
" Oa~ bọn ta cực khổ ở bên ngoài chặn người cho ngươi, còn ngươi thì nhàn hạ ngồi ăn cơm ở đây... thật bất công nha!!!"_ Hoàng Ái Ny chạy vào.
" Đó là việc ngươi vốn phải làm"_ Nhạc Phượng Hy cầm đùi gà nhìn Ái Ny đầy khiêu khích.
" Nhạc.Phượng.Hy... một lời cảm ơn cũng không nói được sao???"
Ai đó cắm đầu ăn cơm... không thèm quan tâm nàng công chúa đang phồng má tức giận.
Theo sau đó là tất cả mọi người đều tập trung đầy đủ...
" Mấy đứa lại đây hết!!! Ta nấu nhiều lắm. Hôm nay phải mở tiệc ăn mừng mới được!!!"
Tiếng cười đùa vang lên khắp viện phòng...
.......................................................................
" An Hiểu"
An Hiểu giật mình quay lại... là Lãnh Phi!!!
À không... phải là Nhạc Phượng Hy mới đúng!
Nàng không ngờ người nàng đem lòng ngưỡng mộ, thậm chí là yêu... lại là một nữ nhân.
Bây giờ đối diện... nàng có phần bối rối... không biết phải đối xử như thế nào với Nhạc Phượng Hy đây.
" Bây giờ đã sang đông nên thời tiết lạnh lắm, ngươi không nên ở ngoài sương nhiều"_ Nhạc Phượng Hy tốt bụng nhắc nhở. Nàng định đến chỗ của các gia gia lại bắt gặp bóng dáng của An Hiểu ở vườn hoa, trời lạnh thế này mà An Hiểu không mặc thêm áo giữ ấm... thật không biết giữ gìn sức khỏe gì cả!?
" Ừm..."_ An Hiểu cười ngượng.
Nhạc Phượng Hy cởi chiếc áo choàng lông trên người xuống rồi đắp lên cho An Hiểu.
An Hiểu giật mình lùi lại... thấy bản thân phản ứng có hơi quá liền ấp úng phân trần...
" Ta... ta không cần... ý ta là... ngươi cần dùng hơn... ta... ta không lạnh..."
" An Hiểu... ngươi cứ dùng đi"
An Hiểu nhìn tấm áo lông khoác trên người mình, nó vẫn còn mang hơi ấm của chủ nhân nó.
Tự dưng An Hiểu ôm mặt khóc làm Nhạc Phượng Hy lúng túng, không biết phải làm sao!!?
" Sao lại khóc? Nào... nín đi, đừng khóc nữa"
" Tại sao?... hức hức... tại sao lại lừa ta? Tại sao lại tốt với ta như vậy?... Làm ơn... đừng đối xử tốt với ta như vậy nữa..."
Nhạc Phượng Hy khóc ròng trong lòng... nàng đã vô tình làm tổn thương một mỹ nhân rồi!!! T_T
Thảo nào... từ khi nàng từ bí cảnh trở ra... nàng cảm thấy An Hiểu dường như đang tránh né nàng, trong bữa tiệc nàng ấy cũng trầm lặng đi...
" Ta xin lỗi..."
" Không... không phải lỗi của ngươi... là lỗi của ta... là ta tự đa tình thôi"
" Ngươi là một cô nương tốt! Chắc chắn ngươi sẽ tìm được tình yêu đích thực của mình"
" Ngươi nhận ra tình cảm của ta???"
" A!... khụ... thật ra là... ta chỉ đoán thôi"_ Nàng cười trừ.
" Ngươi có thấy ta quá dễ dãi không? Dễ dàng yêu một người... dù không biết rõ về người đó"
" Không hề. Chỉ là... tình cảm của ngưòi đối với ta hẳn là bị hiểu lầm a"
" Hiểu lầm?!"
" Đúng vậy! Hiểu lầm giữa tình yêu và sự ngưỡng mộ... cũng có thể là sự biết ơn. Trong lúc ngươi gặp khó khăn nhất, tuyệt vọng nhất lại có người xuất hiện giúp ngươi. Nếu người đó không phải là ta mà là một người khác... hẳn ngươi cũng sẽ có cảm giác tương tự như vậy"_ Nhạc Phượng Hy cố gắng giải thích một cách dễ hiểu nhất.
"...."
" Ta xin lỗi vì đã gây hiểu lầm cho ngươi... chúng ta... vẫn là bạn chứ?"_ Nhạc Phượng Hy rút khăn tay ra đưa cho An Hiểu.
An Hiểu nhận lấy khăn tay lau mặt rồi nhẹ gật đầu...
Nhạc Phượng Hy nhẹ thở phào... an ủi một cô gái đang khóc vì tình cảm là mệt nhất!!!
" Ngươi hẳn là đang có hẹn?"
" A!!! Ngươi nói mới nhớ... đúng là ta có hẹn thật!"
" Vậy ngươi đi đi... ta cũng về phòng đây"
Nhạc Phượng Hy vẫy tay tạm biệt rồi vận khinh công biến mất.
An Hiểu cầm chiếc khăn để lên ngực nhẹ nhàng nói...
" Điều ngươi nói có lẽ đúng nhưng không phải đúng hoàn toàn... ta thích ngươi không chỉ vì ngươi có ân với ta mà là vì ta vô tình bị ngươi thu hút ngay từ ánh nhìn đầu tiên, bởi cái tính ngạo cuồng, tiêu dao, phong lưu của ngươi..."
Lãnh Phi... dù sao ngươi cũng là tình đầu của ta...
Ta sẽ trân trọng tình cảm này mà đối xử tốt với Nhạc Phượng Hy... như một người bạn tri kỷ...
........................................................................
" Gia gia~"
" Ai da... tiểu Hy nhà ta đến rồi... hiếm khi thấy tiểu Hy đến trễ a~ "_ Hoa Khê hớn hở.
" Hoa gia gia~ uổng công tiểu Hy có lòng muốn mang điểm tâm qua cho người"
" Điểm tâm?!!! Đâu?! Nó ở đâu?"
Nhạc Phượng Hy đưa ra một dĩa bánh đậu đỏ còn nóng hổi...
Hoa Khê mắt sáng lên nhào vào làm nũng với nàng sau đó nhanh chóng đoạt lấy dĩa bánh thơm ngon ấy...
Quy Bình ngao ngán nhìn thái độ trẻ con của Hoa Khê... rồi nhìn sang nàng.
" Cháu ngồi đi"
Nàng ngồi xuống rồi lấy ra Hàm Chi Ma Kính... đi thẳng vào vấn đề.
" Cái này... gia gia đã có nó từ khi nào?"
" Nó đã được phong ấn ở trên ngọn núi này từ rất lâu rồi... nhờ có long mạch của ngọn núi bảo vệ nên không ai phát hiện ra nó. Bọn ta là e là có duyên nên vô tình lấy được thiên bảo này đồng thời chọn lấy ngọn núi này xây dựng nên học viện"_ Quy Bình nói.
" Vậy tại sao gia gia lại lấy nó làm phần thưởng cho cuộc thi này?"_ Thật kỳ lạ... có bảo vật thiên cổ mà lại muốn trao tặng cho người khác...trong khi đó người người trong thiên hạ lại đang khao khát chiếm đoạt được nó.
" Cháu nghĩ rằng sẽ có người nghịch thiên như cháu dễ dàng vượt qua tất cả các ải trong bí cảnh sao?!"_ Hoa Khê vừa ăn vừa nói.
" Nhưng cũng không thể chắc chắn rằng sẽ không có người vượt mặt được cháu"_ Trên đời này không có ai mạnh nhất...núi này cao thì cũng có núi khác cao hơn.
Ngạch Tâm lấy ra một tấm phù điêu được nung bằng đất, mặt trên được khắc cổ ngữ và dát vàng lên.
Cổ ngữ này giống hệt như trong bí cảnh!!!
" Tấm phù điêu này có cổ ngữ... ta chỉ có thể dịch lại vài dòng. Nó có thể cảm ứng được chủ nhân của Hàm Chi Ma Kính"
Nàng lật qua lật lại tấm phù điêu quan sát bỗng dòng chữ ánh vàng bay lên xung quanh người nàng... rồi nhập vào nàng... bỗng trong đầu nàng thoáng lên hình ảnh mờ nhạt...
Một hoàng y mỹ nhân, nổi bật với đài hoa sen ở giữa mi trán, bàn tay ngọc ngà vuốt ve chiếc gương trông hơi giống Hàm Chi Ma Kính... rồi nhẹ nhàng đặt vào giữa chiếc nôi nơi có một đứa bé trắng trẻo đang ngủ ngon lành...
" Hãy sống tốt và cố gắng bảo vệ thế giới này... hài nữ của ta"
Nàng bừng tỉnh trở lại... nhìn dáo dác xung quanh... đó chỉ là ảo giác thôi sao? Tại sao nàng lại buồn thế này?!
Hàm Chi Ma Kính nằm trong không gian thoắt một cái liền hiện lên trước mặt nàng...
Một chiếc gương cũ kỹ nay lại sáng bóng như mới... đây chính là hình dáng thật của nó... trông thật giống trong ảo giác vừa rồi...
" Chủ nhân... cuối cùng người đã xuất hiện"
" Ngươi là..."
" Ta là Hàm Chi Ma Kính"
" Ngươi nhận ta là chủ nhân của ngươi?"
" Đúng vậy... người sẽ là chủ nhân của Ma Kính ta đồng thời cũng là chủ nhân của Thiên giới"_ Vừa dứt lời nó bay lên đỉnh đầu nàng rồi phát ra kim quang...
Nàng cảm nhận rất rõ... hồn phách nàng đang run lên như muốn hòa quyện vào luồng kim quang đó.
Ngạch Tâm chợt đến gần nàng, tay đặt lên đầu nàng, miệng niệm chú...
Hàm Chi Ma Kính lắc nhẹ rồi tắt lịm đi rơi xuống tay nàng...
" Uy lực của Ma Kính rất lớn... cháu cần có thời gian tiếp nhận nó. Bây giờ cháu chỉ có thể thực hiện nghi thức nhận chủ của Ma Kính"
" Vâng..."_ Nàng ngoan ngoãn gật đầu.
" Từ khi tiếp nhận học viên... tấm phù điêu này bỗng phát ra ánh sáng dị thường báo hiệu chủ nhân của Hàm Chi Ma Kính đã xuất hiện. Vì thế ta quyết định lấy nó làm phần thưởng của cuộc thi..."_ Ngạch Tâm nhàn nhạt nói.
" Thì ra là vậy..."_ Nàng vuốt nhẹ lên mặt gương.
" Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta... tiểu Hy nhà ta chính là người chúng ta cần tìm"_ Hoa Khê cười tít mắt lên.
" Ta nhắc nhở cháu một điều..."_ Quy Bình nghiêm túc nói_ "... việc cháu giữ Hàm Chi Ma Kính cũng không hẳn là chuyện tốt. Sẽ có những thế lực mạnh đến đây gây khó dễ cho cháu thậm chí... là giết cháu để chiếm đoạt thiên bảo này. Hãy nhớ... bảo toàn tính mạng là quan trọng nhất, không được hành động thiếu suy nghĩ"
" Gia gia yên tâm! Tiểu Hy sẽ ghi nhớ kỹ trong lòng"_ Nàng kiên định nói.
Hàm Chi Ma Kính là của nàng... ai dám đoạt???
Tính mạng của nàng là do nàng định... ai dám quyết thay nàng chứ?!