Hắn gọi là Nhạc Thiên Kỳ...
Hắn nhận ra bản thân khác với những đứa trẻ khác, khi mới sinh ra hắn không khóc nháo lên, dù chưa thể mở mắt nhưng hắn có thể cảm nhận rõ hơi ấm của mẫu thân, cả cái vòng tay nhỏ bé khi ôm hắn vào lòng, hắn còn nghe thấy giọng nói non nớt chê hắn xấu và cái cảm giác véo nhẹ lên gò má hắn.
Ai lại chê hắn xấu lại còn dùng bạo lực với hắn vậy? Hắn không thích bạo lực!!!
Hắn muốn mau mau mở mắt để nhìn rõ cái người bạo lực đó!!!
Và rồi... Người đầu tiên khi hắn mở mắt nhìn thấy không phải là mẫu thân càng không phải là người đó mà lại là nha hoàn trung thành của Nhạc gia - Vũ Hồng.
Nhưng hắn biết Vũ Hồng không phải là người hắn muốn tìm. Vũ Hồng là một người dịu dàng, hiền thục, đảm đang chứ không hề bạo lực như người đó, hơn nữa... hắn còn nhớ rất rõ giọng nói của người đó, rất dễ nghe như của mẫu thân vậy.
Phụ thân Nhạc Kiện đã mất từ khi hắn còn trong bụng mẫu thân, sau đó mẫu thân cũng ra đi vài ngày sau khi sinh ra hắn.
Hắn luôn tự trách bản thân chính là khắc tinh của Nhạc gia!!!
Nhưng có lẽ ông trời còn ưu ái cho hắn, còn giữ lại cho hắn một người thân ruột thịt... đó là tỷ tỷ Nhạc Phượng Hy.
Ấn tượng ban đầu của hắn đối với tỷ tỷ này là qua lời kể lại của Vũ Hồng tỷ tỷ. Nàng nói tỷ tỷ rất xinh đẹp, rất giống với mẫu thân, tính cách rất hồn nhiên, trong sáng và cũng rất mạnh mẽ.
Hắn rất muốn được gặp tỷ tỷ, được chơi với tỷ tỷ!!!
Nhưng vị tỷ tỷ này có vẻ rất chán ghét hắn... chưa hề đến thăm hắn một lần nào. Ngay cả khuôn mặt, hình dáng ra sao hắn cũng không biết.
Cũng phải thôi... hắn là khắc tinh mà, nếu tỷ tỷ bên cạnh hắn chắc cũng bị hắn khắc chết như phụ mẫu vậy.
Lần đầu tiên hắn thấy tỷ tỷ là khi hắn đang trốn Vũ Hồng ra khỏi phòng. Lúc này hắn đã có thể chập chững đi lại, hắn rất thích thú và tò mò với mọi vật xung quanh. Nhưng vì hắn đi đứng còn chưa vững nên đã vấp ngã nhiều lần.
Đến khi hắn ngã n lần, liền phát hiện đầu gối đang chảy máu...
Hắn đau... hắn buồn... không ai chơi với hắn cả
" Nè! Mới té có một chút mà đã muốn khóc rồi à? Thật yếu ớt!!!"_ Một bóng người chắn trước mặt hắn.
Một mùi hương nhè nhẹ xộc vào mũi hắn mang lại cảm giác rất dễ chịu.
Một màu thanh lam nhàn nhạt đơn giản nhưng trong mắt hắn lại thấy đây là màu sắc tuyệt đẹp nhất mà hắn đã thấy.
Nhưng điều làm hắn vui mừng hơn đó là giọng nói...
Một giọng nói quen thuộc mà đến mơ hắn cũng đã nghe rất nhiều lần vì vậy hắn không thể nào nhầm lẫn được!
" Còn muốn ăn vạ ở đây à?"
" A...a...."
" Không biết nói?!"_ Nàng ngồi xuống, lấy tay chọc chọc vào khuôn mặt bầu bĩnh.
Đó!
Vẫn là cái hành động bạo lực ấy!!!
" Thật xấu!"
Đấy!!!
Vẫn là câu nói chanh chua khi chê hắn xấu.
Vũ Hồng tỷ tỷ luôn khen hắn rất đẹp, rất giống với phụ thân.
Vị tỷ tỷ này thật không biết tận hưởng cái đẹp
" Ngươi là đệ đệ của ta sao?"_ Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, đôi thủy mâu trong suốt hiện rõ vẻ thích thú nhưng có phần đượm buồn.
Hả? Thì ra người này lại là tỷ tỷ ruột thịt của hắn!!!
Hắn chớp chớp đôi mắt còn ươn ướt nhìn tỷ tỷ... vậy mẫu thân trông cũng giống như vậy sao?
Đúng là thật đẹp!
" Này! Đồ yếu ớt! Còn muốn ngồi đây đến bao giờ? Đứng dậy mau!!!"_ Nàng đứng lên, chống hông ra lệnh hắn.
Hắn bắt đầu ngân ngấn nước mắt sau đó chỉ vào đầu gối đang bị trầy đỏ một mảng da.
" Té đến bị thương... đúng là vô dụng mà~ Ta không cần một đệ đệ như ngươi! Hứ!!!"_ Nàng khinh thường quay lưng rời đi.
Hắn mếu máo nhìn bóng lưng tỷ tỷ...
Tỷ tỷ là người xấu! Vừa bạo lực vừa xấu xa!!! Hắn không thích tỷ tỷ
Nhưng hắn không muốn ở lại đây một mình... Vũ Hồng tỷ tỷ đâu rồi? Mau đưa đệ đi oaaaa....
Hắn khóc lớn...
" Thật là... còn dám khóc!?! Nín ngay!!!"_ Không biết nàng đã quay lại hồi nào, ngón tay chỉ thẳng vào mặt hắn rồi quát lớn.
Hắn bị ngạc nhiên đến quên cả khóc...
" Đưa chân ra!"_ Nàng lại ra lệnh.
Sau đó không chờ hắn phản ứng, bàn tay mềm mại đã bắt lấy cổ chân hắn bạo lực kéo ra.
" A!!!"_ Hắn chỉ biết la lên.
Chợt một cảm giác mềm mại phủ lên vết thương...
Là một chiếc khăn lụa trắng, trên đó còn thêu hình đóa hoa phượng vỹ màu đỏ rất đẹp mắt.
" Chiếc khăn này là do mẫu thân thêu cho ta vậy mà để ngươi làm bẩn... thật tức chết ta mà... hừ!"_ Nàng vừa thận trọng băng lại vết thương cho hắn vừa lầm bầm trong miệng trách mắng hắn.
Hắn thật không biết là nên khóc hay nên cười... tỷ tỷ là đang ghét hắn hay thương hắn! Ngoài miệng thì liên tục chửi bới, trách mắng hắn nhưng lại giúp đỡ hắn, băng vết thương lại cho hắn
Đúng là một tỷ tỷ kỳ lạ!
" A! Thì ra thiếu gia ở đây! Cả tiểu thư nữa!!!"_ Vũ Hồng hốt hoảng chạy đến. Xem dáng vẻ chật vật của tỷ ấy có vẻ đã chạy hết một vòng sân để tìm hắn rồi...
" Hừ! Canh giữ hắn cho tốt. Đừng để cho ta thấy nó nữa... thật chướng mắt mà!"_ Nàng lườm Vũ Hồng sau đó quay lưng đi.
Chờ bóng dáng nàng khuất hẳn, hắn chợt nghe thấy tiếng thở dài của Vũ Hồng...
" Thiếu gia... để ta đưa ngài về phòng. A! Chân thiếu gia bị thương sao???"_ Vũ Hồng chợt phát hiện chân hắn đang được băng vải lụa, có chút màu đỏ hồng ướt thấm lên miếng vải.
Nàng giơ tay thoăn thoắt mở miếng vải ra. Hắn quơ tay ngăn cản hành động của Vũ Hồng...
Hắn không muốn!
Đây là chiếc khăn do mẫu thân thêu, còn là do tỷ tỷ buộc cho hắn. Hắn không muốn tháo nó ra!!!
Vũ Hồng nhận thấy chiếc khăn quen thuộc. Đây là chiếc khăn mà phu nhân thêu tặng cho tiểu thư. Tiểu thư rất yêu quý chiếc khăn này, luôn giữ gìn cẩn thận bên người. Nay lại có thể đem ra băng bó vết thương cho thiếu gia... quả nhiên tiểu thư vẫn là tiểu thư, vẫn còn rất quan tâm đến tiểu thiếu gia như vậy.
" Thiếu gia... để Vũ Hồng đưa người về phòng để rửa sạch vết thương, cứ để như vậy sẽ lâu lành lắm. Chiếc khăn này để Vũ Hồng giặt sạch rồi đưa lại cho ngài"_ Vũ Hồng mỉm cười.
" A...a...a..."_ Hắn tất nhiên là đồng ý
........................................................................
Từ sau ngày đó, bỗng nhiên thái độ tỷ tỷ ngày càng gay gắt với hắn. Mỗi lần thấy hắn, tỷ tỷ lại nổi giận thậm chí còn đánh hắn.
Cứ mỗi đêm, hắn lại vùi đầu trong chăn mà khóc.
Hắn không có biết bản thân đã làm sai điều gì... hắn chỉ muốn đến gặp tỷ tỷ thôi mà.
Hắn ghét tỷ tỷ, hắn giận tỷ tỷ!!!
Cảm giác ghét một người cũng không kéo dài bao lâu cho đến khi hắn biết được một sự thật...
Thì ra tỷ tỷ bị những người xấu dụ dỗ. Bọn họ muốn ngăn cách tỷ tỷ thân thiết với hắn.
Nhưng hắn không thể làm gì cả! Thân thể hắn quá yếu ớt, thường xuyên lâm bệnh nên hắn không thể đánh thắng bọn người xấu đó được.
Tỷ tỷ lại quá tin tưởng bọn họ, nên hắn có nói thế nào thì tỷ tỷ cũng sẽ không tin mà còn tức giận với hắn nữa.
Tỷ tỷ... thật sự là quá ngốc!!!
.......................................................................
Hình như tỷ tỷ đã biết yêu!
Hôm đó hắn lẻn ra ngoài thì bắt gặp Lâm Như Tuyết đang đánh phấn trắng lên mặt tỷ tỷ, miệng không ngừng nói gì mà nam nhân rất thích nữ nhân xinh đẹp, vì để người nào đó tên "Hạo ca" để mắt tới thì phải biết trang điểm thật xinh đẹp thì mới hấp dẫn được hắn.
Tỷ tỷ hắn để tự nhiên thì đã xinh đẹp rồi cần chi trang điểm này nọ để câu dẫn nam nhân chứ!?
Lâm Như Tuyết cũng quá đáng, đắp một lớp phấn trắng dày lên mặt tỷ tỷ, đôi môi thì đỏ chót, rất may là còn đôi thủy mâu xinh đẹp là không thể che khuất được.
" Xong rồi. Tỷ thật xinh đẹp!"_ Lâm Như Tuyết lấy gương đồng ra cho nàng soi.
Chả xinh đẹp tý nào, quá giả tạo!!!
Tỷ tỷ ngốc bị lừa rồi!!!
Vậy mà tỷ tỷ lại tin đó là thật, tự tin mang bộ mặt đầy phấn son mà ra ngoài đường, đi gặp người trong mộng.
Mạc Viêm Hạo.
Chính là nam nhân mà tỷ tỷ đem lòng yêu mến. Hình như hắn cũng là vị hôn phu của tỷ tỷ.
Thoạt nhìn hắn cũng tuấn tú, sáng sủa, địa vị cũng tốt. Nhưng không hiểu sao khi đứng cạnh tỷ tỷ, hắn lại cảm thấy hắn ta không xứng với tỷ tỷ. Nam nhân của tỷ tỷ sao lại có thể tầm thường như vậy...
Thật không xứng đáng làm tỷ phu của hắn!!!
Nhưng dù sao là người tỷ tỷ thích, hắn sẽ hết lòng ủng hộ!
Thế nhưng tên Mạc Viêm Hạo đó lại dám lừa dối tỷ tỷ mà chọn theo Lâm Như Tuyết.
Nếu hắn nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp thật sự ẩn dưới lớp phấn dày đó liệu hắn có hối hận mà quay về với tỷ tỷ không?!
Nếu thật có ngày như thế... xin lỗi... hắn sẽ liều mạng tách hắn ra xa tỷ tỷ. Hắn không xứng!!!
Vậy mà tỷ tỷ ngốc của hắn lại bị bọn họ lừa gạt nhiều năm trời. Thậm chí hình tượng của tỷ tỷ cũng bị bọn họ bôi xấu khắp nơi, đến nỗi khi nhắc đến "phế vật ở Lâm gia" thì ai cũng biết đó là Nhạc Phượng Hy.
Hắn còn từng thấy tỷ tỷ gục khóc trong phòng. Cũng phải... đi đâu cũng nhận lấy ánh nhìn khinh thường, chịu phải những lời chỉ trích, chế nhạo từ mọi người lại không có ai quan tâm, đồng tình hay giúp đỡ... hẳn tỷ tỷ rất buồn.
Hắn muốn bảo vệ tỷ tỷ... nhưng hắn quá yếu ớt, cả linh lực cũng không tu luyện được.
Sau cái ngày tỷ tỷ suy sụp tinh thần, khóc hết một đêm thì qua ngày sau tỷ tỷ liền thay đổi tính tình. Càng ngày chanh chua, đanh đá, tỏ ra kiêu ngạo, đi đâu cũng nói bản thân là đại tiểu thư, ai cũng phải phục tùng... điều đó khiến cho mọi người càng khinh thường, căm ghét tỷ tỷ nhiều hơn.
Nhưng hắn biết... tỷ tỷ muốn nổi loạn
Tỷ tỷ cố ý làm như thế là để cho mọi người nhất là Mạc Viêm Hạo có thể để mắt đến tỷ ấy...
Chỉ là tỷ ấy không biết rằng như thế chỉ làm cho hắn ta có ấn tượng xấu với tỷ hơn thôi.
Hắn ta đã phản bội tỷ rồi. Hắn còn thấy hắn ta đang ôm ấp tình tứ với Lâm Như Tuyết nữa kìa!!!
........................................................................
Tỷ tỷ bị sỉ nhục... hắn lại không thể làm gì!
Hôm đó tỷ tỷ cùng Mạc Viêm Hạo và Lâm Như Tuyết đi chơi lễ hội trăng rằm.
Đến khi tỷ tỷ trở về thì đã đang ôm mặt khóc chạy về phòng, cả người thì ướt sủng.
Tại sao?
Trước khi đi ra ngoài tỷ tỷ có vẻ rất phấn khởi, vui vẻ chọn lấy y phục đẹp nhất, trang điểm thật kỹ để hy vọng Mạc Viêm Hạo để ý nhưng không hiểu sao khi trở về tỷ tỷ lại thành ra như vậy!?
Mãi đến khi hắn nghe tin từ đám nha hoàn khác hắn mới hiểu ra vấn đề.
Lúc đó... (cái này dựa theo cái nhìn của Nhạc Phượng Hy)
Khi đi chơi lễ hội, nàng có mâu thuẫn với một nhóm tiểu thư, thiếu gia nhà giàu khác sau đó nàng cùng Lâm Như Tuyết đều bị bọn họ bắt lại và ném xuống hồ. Mạc Viêm Hạo đến kịp nhưng chỉ chạy đến cứu Lâm Như Tuyết, để mặc nàng ngã xuống nước, rất may biểu ca Tiêu Vận tình cờ đi ngang liền nhảy xuống cứu nàng.
Khi được vớt lên bờ, nàng rất giận Mạc Viêm Hạo. Tại sao không cứu nàng?
Nhạc Phượng Hy nàng mới là thê tử tương lai của hắn chứ không phải Lâm Như Tuyết!!!
Sau đó nàng mới phát hiện bản thân cả người ướt sủng, y phục mỏng manh bám sát lên da thịt lộ ra đường cong rất mê người. Đám nam nhân nhìn chằm chằm vào người nàng với ánh mắt thèm thuồng, đầy dung tục.
Nàng xấu hổ và cảm thấy rất nhục nhã... nhìn sang Mạc Viêm Hạo đang ôm Lâm Như Tuyết trong lòng như đang nâng niu bảo bối. Đáng lẽ nàng phải là người nằm trong vòng tay đó!!! Tại sao nàng lại trở thành thế này?! Nàng không cam tâm!!!
Chợt có tấm áo choàng khoác lên người nàng, giúp nàng che lại thân thể. Hơi ấm của người đó vẫn còn vương lại, thậm chí nàng còn ngửi thoang thoảng mùi hương thanh mát của đồng cỏ...
Là Tiêu Vận!!!?
Nàng quên là hắn đã cứu nàng!
Bỗng chốc mũi nàng cay cay... nàng bật khóc. Lúc bị nhục nhã trước mặt mọi người, lúc bị người yêu xa lánh, bỏ rơi nàng vẫn không khóc nhưng...
Lại có một người chịu đưa tay giúp đỡ nàng! Một người vốn không có quan hệ gì với nàng...
Nàng không kìm lòng được. Nàng bật khóc rồi chạy đi...
........................................................................
Sau lần đó, tỷ tỷ dường như rất thích vị biểu ca kia...cứ như chỉ cần ở bên cạnh huynh ấy thì tỷ tỷ sẽ được an toàn.
Hắn ước gì tỷ tỷ cũng có thể dựa dẫm hắn như vậy.
Thế nhưng biểu ca không thích tỷ tỷ. Chỉ cần thấy tỷ tỷ là huynh ấy lại cau mày khó chịu, tỏ ra lạnh lùng, phớt lờ tỷ ấy, coi như tỷ tỷ không tồn tại... thay vào đó lại đối xử tốt với Lâm Như Tuyết.
Cũng phải thôi... không nam nhân nào mà không phải lòng với một cô nương bề ngoài xinh đẹp, hiền dịu, thục nữ như Lâm Như Tuyết cả.
Chỉ là hắn cảm thấy tiếc nuối với biểu ca... thì ra huynh ấy cũng như những nam nhân tầm thường ấy... chỉ biết coi trọng bề ngoài
........................................................................
Có một lần hắn tình cờ nghe thấy một nha hoàn đang cười nhạo tỷ tỷ...
Hình như tỷ tỷ bị Mạc Viêm Hạo đánh vì lỡ tay đẩy ngã Lâm Như Tuyết. Sau đó vì đau buồn nên uống rất nhiều rượu rồi lò mò đến phòng của biểu ca Tiêu Vận.
Đám nha hoàn nhìn thấy nhưng không ngăn cản, còn đứng ngoài cười nhạo đủ điều.
Nghe đến đây hắn có cảm giác bất an... liền tức tốc chạy đến phòng biểu ca.
Choang!
" Đúng! Ta cố ý quyến rũ ngươi đó! Ngươi làm gì được ta???"
" Là tiếng của tỷ tỷ!"_ Hắn không dám vào trong mà chỉ dám đứng sau cánh cửa nhìn lén vào.
Trong phòng, tỷ tỷ đang ngồi trên giường, cả người run rẫy, tay nắm chặt góc chăn, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt đỏ ngầu, ươn ướt...
Biểu ca thì đứng trước giường, lạnh lùng nhìn tỷ tỷ sau đó mới lên tiếng.
" Đi ra!"
" Làm như ta thích chỗ này lắm không bằng! Chả bằng một góc của phòng ta! Hứ!!!"
Tỷ tỷ tức tốc đứng dậy chạy ra khỏi phòng.
" Tỷ..."_ Hắn định chạy theo nhưng tình cờ thấy bóng dáng Lâm Như Tuyết đứng