Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 128

" Ta cũng chấp nhận tiếp tục thi đấu!"_ Một giọng nói vang lên.


Đó là tam hoàng tử của Thương Vũ quốc, người từng chiến thắng trong cuộc thi luyện đan Tứ Đồ Quốc đợt trước - Nguyệt Tu. Hắn nổi tiếng là Luyện Đan Sư trẻ tuổi nhất... và còn là đệ tử chân truyền của Ngạch Trần Sư Tôn.


Nếu như có Ngạch Trần lão sư ở đây, chắc chắn Phượng Hy, Thiên Kỳ và các học viên Quốc Hinh đều sẽ rất ngạc nhiên vì tưởng rằng đó là Ngạch Tâm Sư Tôn.


Ngạch Tâm và Ngạch Trần vốn là huynh đệ song sinh, ngoại hình giống nhau như đúc chỉ khác là bộ râu của Ngạch Trần có phần ngắn hơn. Cả hai người đều ngang tài ngang sức, Ngạch Tâm là thiên tài Thuật Linh Sư còn Ngạch Trần là thiên tài Luyện Đan Sư... cặp đôi huynh đệ này đã cùng nhau tung hoành khắp thiên hạ, không ai là không biết danh tiếng của họ. Nhưng không biết vì sao nhiều năm về trước, hai người đã tách nhau ra, mỗi người một phương, tuyên bố không có quan hệ gì với nhau nữa. Từ đó không ai dám nhắc về quan hệ của hai người đó nữa... và cũng tự hiểu trong lòng rằng hai người đó đang tranh đấu với nhau, cụ thể là Ngạch Trần muốn gây sự với Ngạch Tâm, muốn Ngạch Tâm ra mặt.


Bằng chứng là cứ mỗi lần Tứ Đồ Quốc diễn ra, đội Thương Vũ luôn nhắm vào Minh Lãm sau đó đánh bại Minh Lãm đến không còn mặt mũi nào. Vậy mà... Ngạch Tâm không lúc nào xuất hiện, nếu đã thua thì thôi~


Ông không quan tâm!


Nếu ai nghĩ Ngạch Tâm lão sư là một người thiếu trách nhiệm thì có lẽ Nhạc Phượng Hy sẽ khóc cảm động ôm người đó rồi cùng kết bằng hữu thâm tình


Đích thực Ngạch Tâm lão sư không hề quan tâm đến Minh Lãm quốc, dù thắng hay thua thì cũng như vậy thôi. Cứ nghĩ đến việc giao hết tất cả mọi việc thi đấu cho nàng quản lý là có thể hiểu được!


Ngạch Tâm Sư Tôn rất lười!


Nhưng Ngạch Tâm có lười ra sao thì Ngạch Trần lại rất kiên trì thế nấy


Có vẻ ông rất quyết tâm... nếu không cho Ngạch Tâm xuất hiện thì ông sẽ không dừng lại!!!


Ngạch Trần đã nghe được tin tức Ngạch Tâm thu nhận đồ đệ và người đó chính là Lãnh (Nhạc) Thiên Kỳ. Vì vậy trong suốt quá trình thi đấu ông đã ẩn mình không xa để quan sát tên tiểu tử này. Ông cũng đã dặn Nguyệt Tu để mắt đến hắn.


Không ngờ Ngạch Tâm lại chọn một Luyện Đan Sư làm đệ tử. Điều này làm ông rất bất ngờ! Lão ta có am hiểu gì về những điều tuyệt vời của đan dược đâu!


Có vẻ tên tiểu tử này cũng có chút bản lĩnh. Tuổi còn nhỏ mà đã nắm kỹ thuật rất tốt, điều khiển linh lực cũng rất vững... hẳn là một tài năng hiếm có.


Nhưng dù có là đệ tử chân truyền của Ngạch Tâm nhưng Ngạch Tâm vẫn không chịu xuất hiện. Lão ta không lo lắng cho tiểu đồ đệ này à? Hay là lão quá tự tin với tài năng của nó?


Không ngờ Thần Giáo lại nhúng tay vào cuộc thi còn đưa ra cái đề thi đủ độc thế này... đệ tử ông nói muốn thử thách bản thân. Thằng nhóc này lớn rồi mà vẫn hiếu thắng như vậy... nhưng lại rất hợp ý ông. Ông liền nhắc nhở một vài điều chú ý sau đó đưa cho nó uống một viên đan dược đề phòng, nếu như thất bại cũng không chịu ảnh hưởng nhiều về kịch độc, có thể cứu chữa được.


Nguyệt Tu chắp tay hướng Nhạc Thiên Kỳ chào hỏi.


Thiên Kỳ đáp lại sau đó hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần.


Không ngờ lại xuất hiện đối thủ, như theo thỏa thuận, hai đội đều được tăng điểm gấp đôi, bây giờ Minh Lãm và Thương Vũ chệnh lệch điểm không nhiều. Cuộc thi này hắn không thắng thì không được rồi.


Mọi người ở dưới đài đều chen chút nhau hy vọng có thể quan sát rõ hơn...


Đội Minh Lãm thì sắc mặt rất kém... ngoài việc lo lắng cho Nhạc Thiên Kỳ thi đấu thì còn phải chịu cái khí lạnh thấu xương do Nhạc Phượng Hy tỏa ra...


Chỉ sợ bọn hắn đều sẽ bị nhiễm phong hàn mất!!!


" Đây là phương thức luyện, mời thí sinh chuẩn bị..."


Cả hai mở cuộn giấy ra... sau đó nhanh chóng nghiên cứu...


Cuộc thi bắt đầu, Nhạc Thiên Kỳ không dám quay đầu lại nhìn tỷ tỷ, triệu hồi linh thú.


" Nhờ ngươi hỗ trợ giúp ta... tiểu Ly"_ Hắn ôn nhu xoa đầu Hồ Ly, đây là một trong ba linh thú mà tỷ tỷ đã chọn cho hắn. Nó là hồ ly bốn đuôi, mang bộ lông màu nâu vàng đẹp mắt, đôi mắt đen xếch dài.


" Gàoo..."_Nó hớn hở gật đầu


"Thì ra ngươi cũng có linh thú"_ Nguyệt Tu đứng đối diện với hắn.


" Đã quá khen. Hỏa Sư của huynh rất mạnh"_ Nhạc Thiên Kỳ lịch sự nói sau đó ra hiệu cho Hồ Ly truyền hỏa linh vào lò luyện...


Phừng!!! Một ngọn lửa xanh lam bay thẳng đến...


Sau đó hắn đưa tinh thần lực để khống chế cả lò luyện.


Những người quan sát cuộc thi, ai ai cũng đều căng thẳng... nhìn người thi lần lượt đưa từng dược liệu vào lò.


" Liệu đệ ấy có làm được không?"_ An Hiểu lo lắng, quay sang hỏi Phượng Hy.


Nhạc Phượng Hy mắt vẫn không rời hình bóng gầy ở trên cao...


Trán Thiên Kỳ lúc này đổ một tầng mồ hôi... khi cho thêm thảo dược tiếp theo, cơ thể hắn dần bị tê liệt đi... cả lo luyện nóng hừng hực, bốc lên luồng khói xám... khí độc xâm nhập vào da thịt hắn. Hắn cố gắng quên đi cảm giác đau đớn, tập trung tinh thần phối dược.


Phụt!!!


Bên Nguyệt Tu không khả quan lắm, hắn ta vừa phun ra một ngụm máu tươi... nhưng vẫn tiếp tục luyện.


Nhạc Thiên Kỳ phát hiện Hồ Ly đang bị ảnh hưởng bởi khí độc nên ra lệnh nó lui về sau, tự hắn vận hỏa linh tiếp tục luyện. Bây giờ hắn phải cùng lúc điều khiển hỏa lực và vận tinh thần lực, sức lực của hắn mau chóng bị hao hụt...


Trước mắt hắn không còn thấy gì nữa... chỉ có một màu trắng...rất mơ hồ...


Hắn gắng kiềm chế lại cổ tanh nồng muốn xộc lên miệng... đã đến lúc hòa dược, hắn không thể gục được!!!


Phịch!!!


Nguyệt Tu khụy chân xuống, ôm ngực đầy đau đớn, con Hỏa Sư cũng run rẫy nằm gục bên cạnh.


" Nguyệt Tu thất bại!"_ một giọng nói vang lên thông báo.


Hàng loạt người của Thương Vũ lật đật chạy đến đỡ hắn dậy...


Nguyệt Tu trước khi đi thầm hướng mắt sang Thiên Kỳ.


Hắn là nhờ có đan dược phòng hộ của sư phụ nên hắn mới có thể trụ đến giờ vậy mà tiểu tử kia lại có thể qua được giai đoạn hòa đan!!! Nhưng hắn tin tiểu tử này cũng không thể trụ được bao lâu nữa đâu... nếu thức thời chịu dừng lại thì còn hy vọng cứu chữa. Hắn cũng sẽ nhờ sư phụ cứu giúp tiểu tử đó...


Một đối thủ hiếm có thế này... hắn còn muốn so tài với hắn ta.


Nhạc Thiên Kỳ không bị phân tâm... tiếp tục điều khiển hỏa lực nhỏ lại rồi lại to lên để dung đan.


Lúc này hắn đã không thể nhìn thấy gì nữa, đầu óc mơ hồ, thậm chí hắn còn cảm thấy đầu như muốn nổ tung ra, ngực và bụng thì rạo rực lửa nóng, cổ huyết mạnh mẽ xộc lên mũi và miệng hắn.


Sức lực hắn kiệt dần... nhưng hắn vẫn không lơ là việc luyện đan. Hắn đưa tinh thần lực vào kiểm tra, dung dịch dược đặc quánh lại từ từ.


Ùng ục... ùng ục...


Nhạc Thiên Kỳ run rẫy chống chân đứng dậy, triệu hồi hai linh thú khác ra ngoài sau đó mở khế trận linh thú bao vây ba con linh thú...


Bọn chúng dường như biết hắn sắp làm gì nên đều kêu la vùng vẫy trong vòng khế ước.


" Tỷ tỷ... Tiểu Kỳ định làm gì vậy???"_ Vũ Hồng lo sợ hỏi.


" Không lẽ..."_ Đông Phương Triệt chợt thốt lên.


" Sư huynh biết chuyện gì sao?"_ Vũ Hồng lập tức quay sang hỏi Đông Phương Triệt.


" Mong là ta nghĩ lầm... có lẽ..."_ Đông Phương Triệt phân vân.


Khí lạnh càng nồng đậm hơn...


" Đệ ấy muốn hủy khế ước linh thú"


" Không... không thể nào. Đệ ấy không thể làm vậy được!? Phải không tỷ tỷ???"_ Vũ Hồng giọng run run, chân dường như không có lực mà khụy xuống sau đó quay sang nhìn Nhạc Phượng Hy nãy giờ vẫn im lặng.


Khế ước linh thú là sự hòa hợp tinh thần giữa người và linh thú. Nó như là một sợi dây kết nối từ tận linh hồn giữa hai bên, dựa vào sự ăn ý đó và tinh thần của người ký khế ước mà có thể đạt được sức mạnh tương ứng. Nhưng một khi hủy bỏ khế ước, cả hai đều sẽ bị tổn thương. Khế ước nào càng mạnh thì tổn thương càng càng nghiêm trọng hơn nhất là đối với bên tự hủy khế ước.


Bây giờ bản thân Nhạc Thiên Kỳ đang nguy cấp, có lẽ hắn không muốn linh thú của hắn phải chịu tổn thương như hắn nên đã tự tay hủy đi khế ước. Linh thú mặc dù sẽ bị thương sau khi khế ước bị hủy nhưng vẫn hồi phục trở lại. Nhưng Thiên Kỳ chắc chắn sẽ... chết!!!


Lò luyện run lên từng hồi sau đó...


Bùmmm!!!


Một tiếng nổ lớn vang lên... cả đài đều tràn ngập khói xám...


Có vài người không nhịn được mà thốt lên... mùi hương thơm quá~


Hương dược nồng đậm bay khắp nơi, ở trung tâm lóe lên ánh hào quang...


Khi khói bụi tản đi hết thì mới nhìn rõ được...


Nhạc Thiên Kỳ nằm gục xuống bất tỉnh bên cạnh là ba linh thú đang run rẫy đầy đau đớn.


" Thiên Kỳ!!!"_ những người trong đội Minh Lãm lo lắng thốt lên.


Một bóng người bay lên trước khi mọi người kịp phản ứng.


Nhạc Phượng Hy ôm lấy thân hình gầy gò của Thiên Kỳ...


Hắn lúc này toàn thân không còn sức lực, khóe miệng đầy máu đen nhưng vẫn giữ nụ cười nhợt nhạt trên môi...


" Tỷ tỷ... hộc hộc... đệ... làm... được rồi khụ khụ..."_ Hắn gập người ho sù sụ, phun thêm ngụm máu sau đó thở dốc nhìn nàng.


" Tỷ tỷ... không cần... hộc hộc... ra mặt... họ... muốn... hại tỷ... hộc...đệ... sẽ... không để... tỷ... lao vào... nguy hiểm..."


"... nhờ tỷ... giúp đệ... hộc hộc... chăm sóc chúng..."_ Hắn hướng mắt vào ba con linh thú nằm không xa.


" Ngươi tưởng như thế thì ta sẽ cảm ơn ngươi?! Ngươi tưởng ngươi thắng thì ta sẽ không bị bọn họ ép buộc ra mặt??? Ngươi nghĩ ta yếu đuối đến nỗi phải nhờ một tên nhóc con như ngươi hy sinh bảo vệ? Thật ngu ngốc!!!"_ Nàng giương đôi mắt lạnh lùng nhìn hắn.


Tỷ tỷ giận thật rồi!!!


Hắn cười buồn sau đó ôm ngực ho liền hồi.


Nàng nhanh tay lấy ngân châm châm vào vài huyệt vị trên người hắn... hắn mới cảm thấy dễ chịu một chút.


" Ta không phải tỷ tỷ của ngươi. Vì vậy không cần ngươi bảo vệ ta"


Cơn đau ở ngực tăng dần... hắn không thể đáp lời...


Hắn chỉ muốn nói... "tỷ tỷ mãi mãi là tỷ tỷ thân yêu của hắn... hắn sẽ không hối hận vì đã làm việc này"


Đôi mắt hắn nặng trĩu, hắn rất mệt, hắn muốn ngủ... chỉ ngủ một chút thôi~ hắn sẽ mau tỉnh lại để chịu phạt... chịu phạt xong tỷ tỷ sẽ tha thứ cho hắn...


" Tiểu Kỳ/ Thiên Kỳ!!!"_ Vũ Hồng cùng mọi người đồng loạt chạy lên đài... thấy thân hình Thiên Kỳ nằm gọn trong vòng tay Nhạc Phượng Hy, đôi mắt nhắm nghiền...


" Đệ hãy mau tỉnh lại... tiểu Kỳ!!!"_ Vũ Hồng khụy xuống lay lay hắn...


" Hãy cho hắn uống đan dược này để duy trì sinh lực trong đan điền hắn"_ Nguyệt Tu được một người đỡ đến gần, giao ra một lọ thuốc.


" Đó là dược đơn do sư phụ ra luyện chế, vừa rồi ta cũng là nhờ có nó mà có thể khắc chế độc tính xâm nhập khắp cơ thể... hắn thì...chậm một chút, hy vọng còn có thể cứu kịp"_ Nguyệt Tu nói.


" Còn nước còn tát! Cứ cho hắn thử"_Bạch Khinh Lục nhận lấy lọ đan rồi đưa vào miệng Thiên Kỳ.


Phụttt!!!


Thiên Kỳ tiếp tục phun ra rất nhiều máu...


" Độc tính đã mạnh hơn..."_ Tiêu Vận kiểm tra liền phát hiện ra độc tính mạnh mẽ xâm nhập khắp kinh mạch và đang phá hủy chúng.


" Sao... sao lại như thế???"_ Nguyệt Tu hoảng hốt kêu lên.


Nhạc Phượng Hy xoay người nhìn đống đổ nát của bàn dược liệu và lò luyện nằm cách đó không xa... sắc mặt nàng trầm dần...


Nàng nhanh chóng tiến đến lò luyện của Nguyệt Tu để kiểm tra...


Cả lò luyện vỡ nát của Thiên Kỳ không ai quan tâm, người chủ trì mới rón rén lại gần rồi ngạc nhiên cúi xuống nhặt lên hai viên đan dược, một xám, một vàng.


" Thành... thành công rồi!!!"


" Sao???"


Bốn vị giám khảo là người đầu tiên phản ứng... đây là một điều không thể nào ngờ tới!!!


Ầm ầm...


Sắc trời đen dần, gió cuồn cuộn nổi lên...


" Nhạc... Nhạc Phượng Hy!!!"_ Hoàng Ái Ny hoảng hốt khi thấy nàng có dấu hiệu bất thường.


Cả người Nhạc Phượng Hy tràn ngập sát khí, đôi thuỷ mâu bây giờ lại nhiễm một tầng màu đỏ, các đường gân mạch căng cứng, đôi môi đỏ mọng lại dần chuyển sang tái tím...


" Không xong rồi!!!"_ Tiêu Vận biến sắc lập tức chạy đến


" Nàng tỉnh lại!!! Hy nhi!!! Nếu không nàng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma... Hy nhi!!!"_ Hắn cố lay vai nàng.


Ầm roẹt!!! Ầmmm!!!


Tia chớp hiện lên như muốn xé rách bầu trời...


Nàng mạnh tay đánh mạnh Tiêu Vận ra xa... sau đó nàng như tu la địa ngục nhìn cả đám người ở dưới khán đài... khiến ai cũng lạnh run...


Giết... giết... giết chết bọn chúng đi...


Trong đầu nàng liên tục hiện lên giọng nói cuồng sát.


Nàng giơ tay lên trời... tia chớp như tụ lại một chỗ trên đỉnh đầu nàng...


Khóe miệng nàng chảy một đường máu dài...


Roẹtttt!!!


Một đạo lôi đánh xuống... mọi người chạy tán loạn...


" Mau!!! Đưa mọi người rời khỏi nơi đây!!!"_ Hoàng Việt Minh hét lên.


Phụt!!!


Nàng phun một ngụm máu... đôi mắt vô hồn nhìn một đoàn người tán loạn chạy trốn... đôi môi tái tím dần nhếch lên nở một nụ cười lạnh.


Đúng vậy... các người nên chết hết đi!!!


Ba đạo lôi lớn đánh xuống...


Đã có người bị thương cùng nhiều người bị chết...


" Nàng dừng tay lại...Hy nhi. Không được giết hại sinh linh của nàng"_ Một bóng trắng đáp xuống, lấy tay che mắt nàng lại...


" Tiểu Kỳ..."_ trong bóng tối mờ mịt, nàng rơi từng giọt nước mắt, thều thào gọi tên tiểu đệ mà nàng từng hứa rằng sẽ bảo vệ hắn suốt đời...


Vậy mà nàng lại không thể giữ lời hứa đơn giản này...


........................................................................


Ta cố gắng đăng chập này cho m.n và muốn thông báo một tin buồn...


...


...


...


Trong thời gian sắp tới ta tạm thời sẽ không viết truyện vì gia ta đang có tang...


Người chị thân iu nhất của ta đã từ bỏ gia đình mà ra đi... ta rất suy sụp nhưng vẫn phải cố trụ vững để làm lễ cho chị và chăm sóc mom sẵn trong người đang có bệnh và phải khóc ngất lên ngất xuống vì quá đau buồn


Khi có tinh thần lại ta sẽ tiếp tục viết và đăng truyện típ.


Vì vậy m.n hãy folow ta và đưa truyện này vào thư viện để

Bình Luận (0)
Comment