Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 129

Quà mừng quốc khánh 2/9 nhoa
........................................................................


" Tỷ tỷ... tỉnh lại đi!!!"


" Ưm..."_ Nàng vừa mở mắt ra thì một cơn choáng váng đổ ập vào đầu nàng. Nàng lấy tay day day hai bên thái dương...


" Tỷ tỉnh lại rồi. Làm bọn ta lo muốn chết!!!"_ Hỏa Phụng vui mừng nhào vào lòng nàng, mặt dụi dụi vào ngực nàng.


" Tiểu Phụng..."_ Nhất thời đầu óc nàng không được linh hoạt, tay theo thói quen xoa đầu Hỏa Phụng.


Khoan đã!? Đây là... không gian của nàng?!! Không phải nàng không thể vào không gian được nữa sao? Sức mạnh của nàng đã quay trở lại rồi sao???


Bỗng có những hình ảnh chạy nhanh qua đầu nàng làm nàng có chút đau mà nằm xuống.


" Hy nhi... nàng không được giết hại sinh linh của nàng!!!"


Là Đoan Hiên!!!


Không... không phải!?


Hắn ta không phải là Đoan Hiên.


" Hy nhi... nàng hãy tỉnh lại"_ Hoàng Việt Minh chạy đến gần nàng, cũng không quan tâm Đoan Hiên đang giữ chặt nàng trong lòng. Điều quan trọng nhất là phải làm cho nàng bình tĩnh lại.


" Bọn... chúng... đáng... chết!!!"_ Nàng gằn lên từng tiếng.


" Nàng đang sinh ra ma tâm. Tuyệt đối phải dừng lại. Nếu không sẽ rất đau khổ... không còn là chính mình nữa"_ Giọng nói Tiêu Vận thoang thoảng bên tai nàng.


" Nàng không được quên chúng ta vì cái gì mà phải hy sinh nhiều như vậy... nàng không thể hủy hoại tất cả được"_ Dương Hàn Long tay cầm thanh hắc kiếm chém đứt dòng lôi điện rồi nhẹ nhàng tiến chỗ nàng.


Đôi huyết mâu của nàng dần dần lấy lại màu lam trong suốt nhưng bị bao phủ một tầng sương mỏng... viên đá đeo trên cổ nàng lúc nóng lúc lạnh lại như đang hổn loạn bên trong.


" Mọi chuyện sẽ ổn thôi... Hy nhi. Nàng không được quên lời hứa của hai ta"_ Cả bốn bọn hắn đều đồng thanh.


Sau đó trước mắt nàng là một màu đen...


Trước khi chìm hẳn vào bóng đen, bên tai nàng văng vẳng một giọng nói ấm áp, xa lạ mà quen thuộc.


《Lời hứa...


Không được quên...


Chúng ta phải cùng nhau hoàn thành nó...》


Khi nàng tỉnh lại thì đã ở trong gian rồi. Bọn hắn hình như rất kỳ lạ... nhưng kỳ lạ chỗ nào thì nàng không thể nói rõ được. Lời đó ấy... xuất phát từ miệng bốn người bọn hắn nhưng nàng lại có cảm giác như là từ một người vậy...


Hazzz... chắc là nàng điên rồi mới nghĩ bọn hắn là một. Cứ nhìn mỗi người một vẻ, tính cách khác nhau, thân phận cũng không giống nhau, chẳng có tý liên quan gì...


Điều quan trọng là... lời hứa mà bọn hắn nói là gì? Nàng từng hứa gì với bọn hắn sao? Nhưng...


...tận sâu linh hồn nàng đang muốn mách bảo lời hứa đó rất quan trọng với nàng...


Thật rắc rối a~


Nàng phải tìm bọn hắn hỏi rõ mới được!!!


Nhìn bàn tay đang bị băng bó nham nhở, ngực bụng đều đau nhộn cả lên, đầu thì đau như bị ai đập mạnh vào, chân thì vô lực, như bị trút hết sinh lực.


" Yiu yiu... chủ nhân!"_ Tiểu Cầu nhảy lên vai nàng, cái miệng nhỏ ngậm một nhánh quả đỏ hồng.


" Thì ra nó đã ra quả rồi"_ Nàng cầm lấy nhánh quả mà nhìn ngắm. Đây là quả Linh Trung Hồng có tác dụng cung cấp linh lực, trị thương, giải độc nhanh. Nàng tìm được hạt giống này trong đống hỗn độn mà lần đầu gặp Tiểu Cầu đã cho nàng. Sau hồi nghiên cứu vẫn không phát hiện ra lai lịch của nó, nàng tò mò đem đi gieo trồng ven bờ suối linh tuyền. Nhờ linh khí không gian nồng đậm nên hạt giống đã nảy mầm và nhanh chóng phát triển nhưng chờ mãi cũng không thấy nó có dấu hiệu ra hoa kết quả, nàng cứ tưởng nó chỉ là cây xanh bình thường nên đã bỏ qua nó. Không ngờ... qua thời gian không vào được không gian, nó lại cho ra nhiều quả như vậy, lại còn là Linh Trung Hồng khó gặp này!!!


Nếu tiểu Kỳ cũng được ăn nó thì...


Đúng rồi!!! Tiểu Kỳ!!! Đệ đệ của nàng!!!


" Tiểu Phụng, Tiểu Cầu!!! Có thấy Tiểu Kỳ vào đây không?"


" Không... ở ngoài đó đã xảy ra chuyện gì sao?"_ Hỏa Phụng lắc đầu sau đó giương mắt lên hỏi lại.


" Chuyện dài dòng lắm... khi khác ta sẽ nói. Ta đã ngủ bao lâu rồi?"


" Nếu tính theo thời gian bên ngoài thì chủ nhân ngủ đã hơn 1 ngày rồi"_ Mộc Mộc lên tiếng.


Sao? Hơn 1 ngày???


Vậy thì...


" Ta phải ra ngoài tìm tiểu Kỳ. Nó đang gặp nguy!!!"


" Nhưng tỷ còn rất yếu..."


Nàng chỉ vừa mới đứng lên liền loạng choạng ngã xuống...


" Không còn nhiều thời gian nữa..."


Nàng thoát ra ngoài... Hỏa Phụng cùng Tiểu Cầu theo sau.


Nơi nàng đang đứng là một khu rừng nhỏ...


Không phải là ở Lạc Linh thành sao? Khu rừng này là sao?


Điều đó không quan trọng!


Nàng cần phải tìm đường trở về... Tiểu Kỳ còn đang đợi nàng.


" Tỷ tỷ! Có người!"


Nàng cũng nhận thấy có luồng sát khí ẩn nấp gần đây.


" Ra đi!!!"


Vụt!!!


" Không ngờ lại bị phát hiện"_ Tề Ngọc xuất hiện.


Nam nhân của Lâm Như Tuyết sao ở đây? Hắn biết nàng sẽ xuất hiện ở đây nên cố tình đợi nàng? Vậy Lâm Như Tuyết cũng biết sao?


" Yên tâm! Mèo nhỏ của ta không biết chuyện này"


" Ngươi không sợ ta sẽ nói cho nàng ta biết sao?"_ Nàng nhếch miệng cười. Nàng hiểu tính cách của Lâm Như Tuyết... ích kỷ, độc đoán, thứ gì nàng ta muốn thì phải là của nàng ta, nếu không lấy được thì phải bị phá hủy để không ai có được. Nếu Lâm Như Tuyết biết nam nhân của mình lén giấu nàng ta đi tìm gặp nàng thì sẽ có thái độ thế nào đây?!


" Nàng có biết thì cũng không sao... nếu ngươi có cơ hội thì cứ việc nói"_ Mắt hắn lóe lên.


Hắn mở quạt phất một cái hàng loạt phi tiêu nhỏ từ trong quạt xuất ra... nàng tinh mắt xoay người né tránh. Những kim bạc cắm sâu lên thân cây phát ra tiếng xì xèo đến rợn người, mấy chốc cả thân cây hóa đen...


Có độc!!!


Tề Ngọc tiếp tục phóng ám khí đồng thời kết hợp phong linh để tăng sức sát thương.


" Yiu yiu... để ta!!!"_ Tiểu Cầu phóng lên trước tạo nên bức màn trắng bạc bao quanh nàng trong phạm vi 3m.


Leng keng...


Hàng loạt kim bạc bị ngăn chặn bởi màn phòng ngự của Tiểu Cầu mà rơi xuống đất.


" Hahaha ta thấy ngươi càng ngày càng thú vị... cả linh thú mạnh như vậy mà ngươi cũng thu phục được"_ Hắn gấp quạt lại, phá lên cười, luồng sát khí được thu liễm lại như chưa từng xuất hiện.


Một thanh kiếm không biết từ lúc nào đã xuất hiện trên tay nàng.


Nàng đạp chân nhảy vòng lên, tay linh hoạt xuất kiếm đạo.


" Lại chọc cho ngươi tức giận rồi"_ Tề Ngọc thoải mái tránh được đòn tấn công của nàng.


Nàng trừng mắt nhìn hắn, trên trán đổ một tầng mồ hôi, miệng thì thở dốc, tay cầm kiếm có chút run run. Bây giờ nàng còn rất yếu, ngay cả kiếm cũng cầm không xong thì làm sao vận linh lực để xử lý hắn ta...


Nàng cảm thấy hắn ta đang muốn đùa giỡn với nàng!!! Nàng lại không thể dạy dỗ hắn được. Thật tức chết mà


Tính mạng tiểu Kỳ là trên hết!


Quân tử báo thù mười năm chưa muộn... nupakachi!!!


" Tiểu Phụng... Viêm Hỏa"_ Nàng truyền lệnh.


" Được!!!"_ Hỏa Phụng thổi ra một luồng kim hỏa. Sức nóng lan tỏa làm đám cây xung quanh đều héo rủ xuống sau đó bốc cháy phưng phực.


Tề Ngọc nhếch miệng cười rồi thản nhiên giơ tay ra phía trước, một luồng gió mạnh đẩy ngược ngọn lửa lại...


Đến khi ngọn lửa biến mất thì bóng dáng nàng và linh thú đã không còn thấy đâu.


" Chạy à?! Vậy thì về thành chơi tiếp vậy~"_ Tề Ngọc xoa cằm nói... sau đó phất quạt một cái, một cơn đại phong thổi tới bao trùm cả người hắn rồi mấy chốc hắn như hòa theo cơn gió mà biến mất.


........................................................................


Vũ Hồng tiều tụy hẳn đi... Thiên Kỳ đang rất nguy cấp, tỷ tỷ thì bỗng dưng biến mất, cuộc thi thì cũng bị dời lại.


Nàng loạng choạng cầm chậu nước đã nguội đem đi đổ.


" Vũ Hồng! Ngươi đã chăm sóc Thiên Kỳ một ngày một đêm rồi, không chịu ăn gì, ngay cả nước cũng không uống... làm sao ngươi chịu nổi!!!"_ An Nhiên giật lấy chậu nước trên tay Vũ Hồng.


" Ta... không sao"


" Còn không sao. Hôm đó ngươi còn bị đạo lôi đánh trúng mà bị thương... Vũ Hồng nghe ta, đi nghỉ chút đi"_ An Hiểu vỗ vai an ủi.


" Ta..."


Bỗng có một ánh sáng trắng xuất hiện...


" Chuyện gì vậy?"_ Hoàng Ái Ny che mắt hỏi.


" Thông Hữu Tiên!!!"_ An Hiểu che miệng thốt lên.


Khi ánh sáng biến mất, Nhạc Phượng Hy cùng Tiểu Phụng, Tiểu Cầu xuất hiện.


" Nhạc Phượng Hy?! Cuối cùng ngươi đã trở về rồi"_ Ái Ny vui mừng.


" Tỷ tỷ!!!"_ Vũ Hồng khóc òa lên chạy đến ôm nàng.


" Tiểu Kỳ đâu?"


" A! Ở trong phòng, mọi người đang cố gắng điều trị cho nó. Bọn ta ở ngoài canh chừng phòng khi đám Thần Giáo đến kiếm chuyện"_ Ái Ny nói.


" Hồng nhi, muội mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi đi"_ Nàng vỗ nhẹ vai Vũ Hồng.


" Muội không đi đâu, tiểu Kỳ vẫn..."_ Vũ Hồng đang nói liền có lực đạo đánh sau gáy... nàng liền ngã gục vào người Nhạc Phượng Hy.


" Đưa muội ấy về phòng hộ ta"_ Nhạc Phượng Hy giao Vũ Hồng cho tỷ muội An Hiểu.


Nàng thở dài mệt nhọc tiến vào phòng.


Lúc này, trong căn phòng có tám người, Nhạc Thiên Kỳ ngồi xếp bằng ở chính giữa, xung quanh bốn phía là Tiêu Vận, Dương Hàn Long, Hoàng Việt Minh và Hiên Viên Ngạo. Bọn hắn đang vận linh lực tạo thành một cái lồng bao quanh người Nhạc Thiên Kỳ lại.


Tống Vỹ Tinh, Bạch Khinh Lục và Đông Phương Triệt thì ngồi ở trên giường đang nhắm mắt tập trung điều tức lại linh lực.


Sắc mặt ai nấy đều rất mệt mỏi... ngoại trừ một lão nhân đang thản nhiên bóc hạt đỗ mà ăn.


Gia gia???


Không... ông ta không phải là Ngạch Tâm gia gia... nàng nhận thấy có sự khác biệt giữa hai người.


" Bọn họ đang thay phiên nhau truyền linh lực để áp chế độc tính trong người tiểu Kỳ"_ Hoàng Ái Ny nói nhỏ tránh để bọn hắn phân tâm.


" Họ duy trì thế này bao lâu rồi?"_ Nàng hỏi.


" Cũng đã qua một đêm rồi... chính là nhờ có vị Sư Tôn kia chỉ ra phương pháp này nếu không tiểu Kỳ e là..."


Nàng tiến lại gần...


" Nè nha đầu kia! Nếu không muốn bọn chúng bộc phát công lực mà trọng thương thì tốt nhất tránh xa ra"_ Ngạch Trần ngáp dài trên bàn, mắt nhắm mắt mở hướng đến nàng nói.


" Vậy xin hỏi tiền bối, bọn hắn phải thế này trong bao lâu nữa?!"_ Nàng điềm đạm chắp tay hỏi.


" Ừm... có lẽ đến khi nào bọn hắn kiệt sức không thể chống cự nổi"_ Lão xoa cằm nói.


" Vậy... đệ đệ của vãn bối sẽ ra sao?"


" Sẽ chết... cái đó thì chắc chắn rồi"_ Lão gật gù như thể chuyện này không liên quan đến ông vậy.



" Tiểu Phụng, Tiểu Cầu! Ngăn cản họ!"


Hỏa Phụng cùng Tiểu Cầu phối hợp phá tan vòng trận, đẩy bốn người họ ra.


Nàng nhanh tay lấy Linh Trung Hồng đút vào miệng Thiên Kỳ rồi kích thích huyệt đạo cho hắn nuốt xuống.


" Chuyện gì vậy? A! Nhạc Phượng Hy!!! Ngươi về rồi!!!"_ Bạch Khinh Lục nghe có tiếng động mạnh thì mở mắt ra liền kinh diễm reo lên, Đông Phương Triệt cũng vì thế mà tỉnh lại.


" Nàng..."_ Hoàng Việt Minh vì vận linh lực khá lâu nên thân thể có phần mệt mỏi, ánh mắt mơ màng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.


" Chia cho bọn hắn ăn..."_Nàng thảy chùm quả đỏ mọng cho Hoàng Ái Ny.


Ái Ny cũng không hỏi nhiều, liền chia đều số quả đỏ trên tay cho từng người.


" Nha đầu kia... làm sao ngươi có số quả này?"_ Ngạch Trần tò mò nhìn, đây không phải là Linh Trung Hồng sao? Rất hiếm đó nha~  có lần ông may mắn tìm được một cây liền đem về trồng nhưng lại rất khó trồng, qua gần hai tháng liền chết đi làm ông rất tiếc. Bây giờ ông lại tận mắt thấy quả của nó... thật làm ông kinh diễm a~


" Hái"_ Nàng trả lời ngắn gọn. Tay vẫn chăm chú bắt mạch cho Thiên Kỳ.


" Ngươi hái ở đâu? Chỉ cho ta với!!!"


" Ở một nơi mà vĩnh viễn ông không thể bước chân vào"_ Không gian nàng làm sao dễ dàng cho người khác vào được chứ?!!


" Nha đầu kia!!! Dù gì ta cũng có ý tốt giúp các ngươi, lại còn là bậc tiền bối người người đều phải kính trọng vậy mà ngươi không biết phép tắc, tỏ vẻ khinh thường ta!!!"


" Vậy tiền bối muốn ta báo ân thế nào đây?"_ Có ân tất nhiên là phải báo, nàng không phải là loại người vong ân bội nghĩa.


" Chỉ cho ta vị trí tìm Linh Trung Hồng"


" Có phải chỉ cần ta nói thì có thể báo hết ân?"_ Nàng nhướn mày hỏi.


" Đúng!"_ Lão gật đầu cái rụp.


" Một nơi không có tên"_ Nàng chưa bao giờ đặt tên cho không gian cả.


Nàng lười~


" Ngươi... nha đầu kia, ngươi dám..."_ Lão tức đến nghẹn lời.


" Ta nói thật. Nơi đó không có tên, càng không có cách nào để đến đó"_ ...ngoại trừ nàng


" Không phải ngươi đã đến được đó sao?"


" Có lẽ là do vãn bối và nơi đó có duyên với nhau"


Có duyên??? Làm như nơi đó là thiên cảnh, phàm nhân không thể đến vậy... ông không tin!!!


" Nhưng dù sao tiền bối đã có lòng, vãn bối vẫn muốn báo ân một cách đàng hoàng"_ Nàng lấy ra vài chùm Linh Trung Hồng để trên bàn_"nhiêu đây chắc là đủ, có thể phơi khô lấy hạt mà gieo trồng"... còn việc ông ta có trồng được hay không thì còn tùy "duyên"


Lão há hốc mồm nhìn đống quả trên bàn... sắc đỏ tươi tốt, căng tròn, bóng bẩy, mọng nước... là quả tốt!!! Chắc chắn nó đã được nuôi dưỡng ở một nơi tràn ngập linh khí. Lão ôm đống quả tung tăng chạy ra khỏi phòng, chỉ sợ có ai thấy mà tranh đoạt với ông.


" Nàng đã đi đâu?"_ Hoàng Việt Minh hỏi. Sau trận thiên lôi đó, nàng bỗng nhiên biến mất, hoàn toàn không có tung tích. Bây giờ nàng an toàn trở về như trút đi gánh nặng trong tim hắn vậy.


Tiêu Vận và Dương Hàn Long trầm lặng nhìn nàng. Không biết nàng có bị thương gì không, xem sắc mặt nàng có vẻ tái đi. Nhưng bọn hắn phát hiện ra các nguyên linh đã trở lại với nàng, mặc dù rất ít nhưng đó là một điều tốt. Sức mạnh nàng đang dần dần hồi phục!


" Không gian... không hiểu sao khi tỉnh lại thì đã ở đó rồi. Thời gian qua đã làm phiền các

Bình Luận (0)
Comment