" Chuyện...chuyện gì thế này???"_ Đinh lão gia hốt hoảng nhìn một đoàn người đột ngột bước vào phủ của ông.
Đoàn người bất giác tách ra hai bên, Hoàng Việt Minh thư thái bước vào, đi theo sau là Hoàng Ái Ny cùng nhóm người Bạch Khinh Lục.
" Ta đến đưa người về"
........................................................................
" Ngươi đúng là đồ bệnh hoạn, lại dám tư tưởng bất chính với muội muội ruột của mình"_ Đinh Lạc Doanh "giả" cười lạnh, trong lời nói hiện rõ sự ghê tởm.
" Doanh Doanh đang ở đâu???"_ Đinh Trường Huy hét lớn.
" Thật trùng hợp, đại thiếu cũng đến đây à?"_
Đinh Trường Huy lập tức quay đầu lại thì thấy Nhạc Phượng Hy cùng Tần Minh dưới dạng "bà mối" đang cõng Đinh Lạc Doanh sau lưng.
" Là ngươi?!!!"_ Hắn nghiến răng trừng mắt nhìn nàng như muốn xé xác nàng ra.
Đinh Lạc Doanh lúc này đã hạ sốt nhưng thân thể vẫn còn yếu. Những gì đại ca nàng đã nói nàng đều đã nghe thấy rất rõ ràng.
Thì ra những gì nàng biết không phải là tất cả.
Thì ra nhị ca...
" Sao ngươi lại đến được nơi này?"_ Đinh Trường Huy lùi lại sang một bên tạo thành đường tam giác.
" Vì tình yêu chăng? Đại thiếu có tin vào điều đó không?"_ Nhạc Phượng Hy nghiêng đầu hỏi.
Đinh Trường Huy nóng lửa rất muốn nhào đến xé nát khuôn mặt ngạo nghễ đó. Hắn cảnh giác nhìn sang Đinh Lạc Doanh "giả" đầy nghi hoặc.
Đinh Lạc Doanh "giả" nhếch miệng cười, xoay người một cái, một dòng nước bao quanh người nàng, chỉ mấy chốc Đinh Lạc Doanh "giả" trở thành tam phu nhân.
" Bà..."_ Đinh Trường Huy trố mắt ngạc nhiên. Hắn không thể nào ngờ được người vốn dĩ rất trầm tĩnh, lạnh lùng, không thích can dự vào chuyện của người khác lại xuất hiện ở đây, chống đối hắn!!!
" Vốn dĩ ta không trách ngươi chuyện năm đó, vì ngươi lúc đó còn rất nhỏ, lại chưa hiểu chuyện, nhưng ngươi lại giở thủ đoạn tàn độc với chính người có ân với ngươi. Ta phải trừng phạt ngươi!!!"_ Tam phu nhân âm trầm nói,cả người toát lên hàn khí lạnh buốt.
" Bà là ai???"_ Hắn cảnh giác lùi lại.
Tam phu nhân không trả lời câu hỏi của hắn, hai bàn tay bà mọc dài lên những móng vuốt ánh bạc sắc nhọn, trên mu bàn tay hiện lên những lớp vảy sừng màu trắng.
Bà đạp chân phi nhanh đến tấn công hắn.
Đinh Trường Huy rút kiếm đỡ lấy móng vuốt sắp đâm vào người.
" Bà là quái vật! Thì ra phụ thân ta đã bị bà lừa gạt suốt thời gian như vậy"_ Hắn khinh bỉ nói.
Tam phu nhân không vì những câu khích bác của hắn mà bị ảnh hưởng, các chiêu tấn công ngày càng nhanh và dồn dập làm cho hắn không có thời gian xoay chuyển tình thế, liên tục bị động lùi lại.
Tưởng chừng hắn sẽ bại dưới tay tam phu nhân thì trong giây phút quyết định ấy, bà bỗng sững người trước cái nhếch miệng cười đầy giảo hoạt của hắn.
Đinh Trường Huy lấy trong ngực ra gói gì đó ném vào mặt tam phu nhân.
Phấn bột trắng bay tán loạn trong không khí, mắt bà cay xè và đau rát.
Đinh Trường Huy nhân cơ hội đó thoát thân.
Tam phu nhân đau đớn che mắt lại. Nhạc Phượng Hy vận thủy linh làm tan đi bột phấn trong không khí sau đó tiến lại kiểm tra đôi mắt cho bà.
Tần Minh cõng Đinh Lạc Doanh đứng nhìn cuộc giao đấu mà ngứa ngáy tay chân, nhưng lại không dám để Đinh Lạc Doanh một mình. Lãnh Phi bảo hắn lúc nào cũng phải ở bên cạnh nàng để tiện theo dõi bệnh tình, hơn nữa nàng ta không muốn ra ngoài mà để nàng ta ngồi ở đâu đó trong này cũng không an toàn vì vậy hắn vẫn phải "đeo" cô nàng này trên người.
Bây giờ hắn vẫn còn vận nữ trang nên kiếm của hắn cũng không mang bên mình. Nhưng hắn muốn đánh nhau!!!
" Này!"
Đinh Lạc Doanh khó hiểu ừ hử với hắn.
" Ôm chặt ta"
Đinh Lạc Doanh không biết hắn định làm gì, hai tay nàng quàng qua cổ hắn ôm chặt lại.
Tần Minh rút dây buộc bên hông ra buộc chặt Đinh Lạc Doanh vào người hắn sau đó lại không cảm thấy chắc chắn liền xé luôn lớp tà áo rũ ở dưới buộc thành sợi dây quấn lên người rồi mới yên tâm buông tay ra để Đinh Lạc Doanh như gấu ôm chặt lấy hắn.
" Ta đến đây"
Tần Minh nhanh chân phi thẳng vào Đinh Trường Huy, đừng tưởng hắn không có kiếm thì không làm được gì a~
Mọi chiêu thức của Tần Minh đều mạnh mẽ như loài hổ, nhanh như sóc, âm hiểm như rắn.
Đinh Trường Huy nhăn nhó nhìn Đinh Lạc Doanh ôm chặt "bà mối" sau lưng. Lại nghe giọng nói trầm khàn đặc trưng của nam nhân. Trong lòng hắn như nảy lên lửa giận ghen tuông.
" Ongggg"
Tay Tần Minh cứng cáp như kim thanh, bị chạm vào lưỡi kiếm cũng không hề bị thương gì ngược lại như bị một sức mạnh vô hình đẩy bật lại. Tay Đinh Trường Huy run rẩy ghì kiếm lại, chân không chủ động lùi lại.
" Phì phì chết tiệt! Tóc cứ bay loạn lên mặt thì ta đánh thế nào được. Này! Cầm giữ tóc ta vào"
Đinh Lạc Doanh không biết có phải vừa trải qua cơn sốt cao nên thần trí có chút đần độn không, khi nghe Tần Minh bảo nàng làm gì, nàng đều răm rắp làm theo cùng không mở miệng hỏi gì
Tay hơi lạnh của Đinh Lạc Doanh lại mò vào sau cổ hắn túm lại lọn tóc suôn dài, vô tình chạm vào da thịt nóng ấm của hắn tức thì như có một dòng điện chạy dọc từ điểm va chạm đó đến toàn thân thể hắn.
Tần Minh sững người một lát sau đó cảm giác hơi thở nóng hổi phả vào cổ hắn làm hắn thật ngứa ngáy.
Hắn lắc mạnh đầu xua tan cái cảm giác khó hiểu này rồi giương mắt tìm mục tiêu tiếp tục để đánh!
Bên này Nhạc Phượng Hy đang chữa trị mắt cho tam phu nhân.
" Tạm thời phu nhân không thể nhìn thấy được"
" Không ngờ hắn lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy"
" Không biết phu nhân có nghe đến từ cộng hưởng hay không?"
Bà trầm lặng lắc nhẹ.
" Có thể hiểu nôm na là giữa hai hoặc nhiều người có chung một thứ gì đó, khi ở bên nhau cùng có cảm xúc khá giống nhau với đối phương"
" Ngươi nói vậy là có ý gì?"_ Bà hoàn toàn không hiểu tiểu tử này nói những điều kỳ quặc thế này.
" Trước đây tại hạ có đọc một cuốn sách nói về long tộc. Long tộc là thần vật của đại dương mang sức mạnh vô cùng cường đại có thể điều khiển mưa gió biển cả. Tương truyền rằng máu rồng có thể cường thể, tu bổ kinh mạch, tăng cường linh lực, kéo dài tuổi thọ. Ngoài ra máu rồng còn mang lực hấp dẫn với đối tượng khác giới cùng loài"
Nghe đến đây, tam phu nhân dường như nhận ra điều gì đó, thân thể run lên.
" Tình cảm khác thường của đại thiếu với Lạc Doanh cô nương cũng như sự yêu thương ưu ái của nhị thiếu đối với nàng cũng không phải là ngẫu nhiên"
" Vốn dĩ máu rồng không dễ dung hợp với loài khác nhưng Long Nhân thì khác... Có lẽ bởi vì nhị thiếu là Long Nhân nên dòng máu đáng quý này lại dễ dàng hòa lẫn với con người như vậy"
" Ngươi... ngươi nói vậy... tất cả... chỉ vì..."
" Tuy nhiên thời gian lâu dần sự hấp dẫn đó ngày càng không thể kiểm soát được mà chuyển biến xấu đi"_ Nhạc Phượng Hy đưa mắt nhìn về phía bọn họ.
" Không phải Lạc Doanh con bé... không thể nào..."_ Cổ bà như khô khốc, không thể thốt thành lời.
" Có lẽ nhị phu nhân cũng không biết rằng trong lúc mang thai là giai đoạn cơ thể yếu ớt và nhạy cảm nhất. Bà ấy đã từng tiếp cận với máu của Long Nhân nên đã nhiễm một ít long khí vào cơ thể"
Chính vì vậy mà có thể giải thích rằng Đinh Vân Trạm từ nhỏ đã rất thích ở cùng nhị phu nhân, sau khi Đinh Lạc Doanh sinh ra, hắn cũng tự nhiên thân thiết với nàng ta nhưng chỉ đến mức người thân mà thôi.
Đinh Trường Huy là một trường đặc biệt hơn. Hắn vốn sinh ra đã yếu ớt, không có linh căn, tuổi thọ thấp, nhưng nhờ sử dụng máu và vảy Long Nhân làm thuốc đã làm thay đổi tư chất cơ thể cũng như dòng máu trong người hắn. Chính vì vậy hắn là người chịu phải sự hấp dẫn của Đinh Lạc Doanh nhiều nhất. Thời gian trôi qua, hắn càng tiếp xúc với Đinh Lạc Doanh nhiều thì hắn càng không thể cưỡng chế bản thân được mà dẫn đến chấp niệm điên cuồng như thế này.
Tất cả lỗi lầm này đều bắt nguồn từ việc muốn cứu sống con từ bậc cha mẹ nhưng họ không ngờ rằng con họ sau khi thoát khỏi mệnh tử vẫn phải trả một cái giá rất đắt!!!
" Xem ra ngươi biết rất rõ chuyện này. Rốt cuộc ngươi là ai?"
Nhạc Phượng Hy chỉ cười không có ý trả lời câu hỏi của bà.
Tam phu nhân cũng biết điều này nên cũng không gặng hỏi nàng làm gì.
" Vân Trạm hắn... đã biết chuyện này chưa?"
" Có lẽ"
" Nó... đã nhớ lại rồi sao?"
" Điều này phu nhân nên hỏi thẳng hắn"
Nàng vừa dứt lời thì cả mật thất rung chuyển. Bà còn nghe hàng loạt tiếng bước chân ngày càng gần.
Đinh Vân Trạm cùng Dương Hàn Long, Lãnh Minh Dực chạy vào thì thấy tình cảnh Đinh Trường Huy chật vật bị Tần Minh dồn vào bước đường cùng.
Tần Minh thuận chân đá thật mạnh vào ngực hắn.
Đinh Trường Huy bay văng ra ngã đập vào giường làm giường gãy nát.
Khóe miệng hắn đầy máu, khuôn mặt cũng bị sưng tím trông hắn lúc này rất nhếch nhác.
" Ha..."
" Ngươi còn cười được sao?"_ Tần Minh cau mày.
" Hahahaha các ngươi... thua rồi"_ Đinh Trường Huy phá lên cười, chật vật nhảy sang bên kia giường, tay khống chế Trần Xuyến Nhi.
Trần Xuyến Nhi lúc đầu đã rất cẩn thận trốn ở cạnh giường, không muốn bản thân làm liên lụy đến người khác. Nhưng lại không ngờ bọn họ đánh nhau lại đánh tới chỗ nàng.
" Nương tử... tại sao nàng lại cùng họ phản bội ta? Hửm?!"_ Đinh Trường Huy kề sát vào tai nàng thủ thỉ.
Hơi thở nặng nề của hắn phả vào tai nàng như lớp băng ngàn năm làm đông cứng thân thể nàng, ngay cả một chút cử động cũng không làm được.
" Ngươi mau buông nàng ra!!!"_ Đinh Vân Trạm tiến lên, ánh mắt đầy lo lắng nhìn Trần Xuyến Nhi, tâm đau đến thắt lại.
" Đinh. Vân. Trạm. Ngươi như vậy mà vẫn còn sống, lại còn muốn giả làm con người nữa sao? Đồ quái vật!"_ Đinh Trường Huy ghì tay xiết chặt lên cổ Trần Xuyến Nhi, thấy Đinh Vân Trạm có phần khẩn trương, hắn cười lên thích thú.
" Hahaha thì ra... ngươi lại thích món vật này?!"_ Đinh Trường Huy thả lỏng tay rồi di chuyển lên xoa nhẹ khuôn mặt tái xanh của Trần Xuyến Nhi.
" Ngươi hận ta thì hãy đến giết ta đi, nàng vô tội"_ Đinh Vân Trạm nói, thận trọng tiến lại gần.
" Đúng vậy, ta rất hận ngươi, rất ghét ngươi, ta muốn tự tay băm ngươi thành trăm mảnh, muốn cho Doanh Doanh tận mắt thấy ngươi chết thảm thế nào nhưng mà..."_ Hắn nghiêng đầu cười tà ác nhìn Trần Xuyến Nhi yếu ớt trong tay mình.
"...bây giờ ta lại đồi ý rồi. Ta thật không ngờ món vật này lại quan trọng với ngươi như vậy. Chắc là ngươi đã rất đau khổ khi không có được nó, khi nhìn nó thuộc về người khác. Vậy thì... nếu như ngươi tận mắt nhìn nó bị hủy diệt thì sẽ cảm thấy thế nào đây!?"_ Đinh Trường Huy liếm môi nhếch miệng cười.
" Đừng!!!"
........................................................................
Chương này tặng cho Linhpeo1905 vì là fan của a Tần Minh ^_^