Pặc!!!
Tay hắn tê liệt đi.
Có một dây leo nhỏ quấn chặt lên cổ tay hắn kéo ra.
" Ngay cả thê tử đã từng chung chăn gối với ngươi mà cũng muốn giết, ngươi quả thật hết thuốc chữa rồi"_ Nhạc Phượng Hy cử động các ngón tay ra lệnh mộc linh xiết chặt hắn lại. Cũng may mật thất này là ở dưới mặt đất nên nguồn thổ linh và mộc linh rất dồi dào.
Đinh Vân Trạm nhân cơ hội chạy đến kéo Trần Xuyến Nhi thoát ra.
" Muội không sao chứ?"_ Hắn lo lắng kiểm tra nàng có bị thương gì không.
Trần Xuyến Nhi mang tâm trạng phức tạp nhìn hắn, không biết nói gì.
Ở bên kia, Đinh Trường Huy hoàn toàn bị dây leo trói chặt ngay cả một chút cử động cũng không được. Hắn chỉ có thể trừng mắt la hét vào Nhạc Phượng Hy.
Chính là hắn ta! Chính tiểu tử khốn khiếp này đã phá hủy mọi âm mưu của hắn!
Hắn phải giết tên này!!!
" Rõ ràng máu của Long Nhân cũng không phải là như thế này"_ Nhạc Phượng Hy tiến lại gần hắn, nhìn từ trên xuống dò xét hắn.
Nàng cứ cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm. Nàng liền lấy từ không gian ra một chiếc dao phẫu thuật, không do dự rạch một đường lên tay hắn.
" Dực, huynh lại đây nhìn thử"
Lãnh Minh Dực nhìn dòng máu đang chảy tong tong xuống đất, hắn cau mày nói.
" Có dấu hiệu nhiễm ma khí"
Trong dòng máu đỏ thẫm này, hắn lại phát hiện thấp thoáng trong đó luồng hắc khí rất quen thuộc.
" Thế nào là ma khí"
" Chính là huyết ma, là một loài ma chuyên sống nhờ máu người. Chúng không làm tổn hại đến người mà nó ký sinh nhưng nó sẽ kích thích, khơi dậy những dục vọng trong tận sâu tâm hồn con người. Ta thấy chúng trong máu hắn có khá ít, vì vậy mà chúng ta không sớm nhìn ra. Nhưng để hắn đến tình trạng thế này thì... chắc là có người đứng sau khống chế"
Có lẽ chính vì vậy mà Đinh Trường Huy ngoài việc vì dòng máu Long Nhân hấp dẫn mà đem lòng yêu thích Đinh Lạc Doanh thì hắn còn bị ma huyết kích động làm cho suy nghĩ của hắn trở nên điên cuồng mất kiểm soát như vậy.
" Ai lại có thể hạ thủ tàn độc như vậy chứ?"_ Tần Minh không nhịn được xen vào.
" Đại ca ta từ lúc nào lại bị hạ độc thủ như vậy chứ? Từ trước đến nay huynh ấy rất ít khi bị bệnh, thường thì chỉ có Lý đại phu đảm nhiệm chữa trị cho mọi người trong phủ. Ta chắc chắn Lý đại phu là người rất uy tín, sẽ không hãm hại chúng ta"_ Đinh Lạc Doanh nói.
" Theo như điều tra trước đó, hắn đã có những biểu hiện bất thường từ khi còn nhỏ. Vì vậy... người có thể hạ thủ với hắn chỉ có một người"_ Nhạc Phượng Hy xoa cằm nói lên suy đoán.
" Là ai?"
" Vị đạo sĩ bí ẩn khi ấy"
" Ông ta... không phải vì cứu hắn mà đã đưa Vân Trạm vào phủ sao?"_ Tam phu nhân vẫn chưa nhìn thấy được nhưng tai bà vẫn lắng nghe được cuộc nói chuyện của bọn nàng.
" Vị đạo sĩ đó... không phải từ lâu đã biến mất rồi sao? Hơn nữa giữa ông ta và Đinh gia ta cũng không có quan hệ nào trước đó, tại sao ông ta có thể hãm hại chúng ta như vậy được chứ?!"_ Đinh Lạc Doanh nói.
Những điều này nàng cũng đang nghĩ đến.
Nhưng ngoài ông ta ra thì nàng không còn nghĩ ra ai có khả năng hơn nữa.
Không hiểu sao... nàng có linh cảm bất an về chuyện này.
Cứ như là... vị đạo sĩ đó đã biết từ trước rằng chuyện này sẽ xảy ra.
Không. Không phải. Có thể ông ta cố ý bày xếp tất cả những chuyện này để đợi đến ngày hôm nay.
Nhưng mục đích của ông ta là để làm gì chứ?!
" Nếu muốn chứng thực bản thân rất giỏi thì hãy giải bài toán này đi"
Câu nói của boss ở kiếp trước bỗng vang lên trong đầu nàng. Đây là câu nói dài nhất mà ông đã từng nói với nàng và cũng là lần cuối cùng nàng được gặp trực tiếp với ông ấy. Sau này nàng chỉ được nhìn thấy ông ấy thông qua màn hình điện tử để nhận nhiệm vụ cấp cao cần được bảo mật.
Tại sao nàng lại liên tưởng lời nói của ông ấy với trường hợp này chứ?!
Không lẽ... vị đạo sĩ này biết trước được nàng sẽ xuất hiện ở đây nên đã cố tình giăng bẫy nàng?!
Không thể nào...
" Lùi lại"_ Dương Hàn Long bất chợt đẩy mọi người lùi ra xa, rút kiếm chỉa vào Đinh Trường Huy.
Hắn không biết từ lúc nào đã trở nên im lặng đến khác thường, đầu gục xuống che đi biểu cảm.
Mọi người chỉ nghe thấy tiếng cười khục khịch đầy ghê rợn phát ra từ hắn.
" Hahahahaha"_ Hắn ngửa đầu lên cười lớn.
Những giọt máu như biến thành lưỡi dao sắc bén cắt đứt những dây leo thành từng mảnh.
Cả người hắn nổi đầy gân đen nhìn rất rợn người. Một cổ lực lượng kỳ dị phát ra từ trên người hắn mang theo mùi tanh tưởi đến khó ngửi.
" Doanh Doanh... ngoan nào, đến đây với ta... nào..."_ Hắn đưa tay về phía Đinh Lạc Doanh mời gọi.
" Đại ca... huynh tỉnh lại đi"
" Ngươi còn kêu gào với hắn làm gì? Hắn sớm đã không còn tỉnh táo nữa rồi"_ Tần Minh cằn nhằn. Hét bên tai hắn thế này là muốn hắn điếc luôn hay sao vậy?!
" Hừ!"_ Đinh Trường Huy cau mày tỏ ý khó chịu, phất tay một cái tức thì một sức mạnh vô hình phát ra đẩy bay Tần Minh cùng tất cả mọi người bay ra xa.
" Trường Huy..."_ Trần Xuyến Nhi run rẩy gọi tên hắn. Nàng không ngờ ngay cả Doanh Doanh, người mà chàng nâng niu yêu thương hết mực cũng bị chàng thẳng tay đánh. Bây giờ... chàng có còn là Đinh Trường Huy mà nàng biết không?
" Nương tử ngoan... lại đây"_ Hắn lại vẫy tay về phía nàng.
Trần Xuyến Nhi nuốt nước bọt chậm rãi tiến về phía hắn.
" Đừng..."_ Đinh Vân Trạm bắt lấy cổ tay nàng ngăn cản.
" Xin lỗi"_ Trần Xuyến Nhi mắt thấy Đinh Trường Huy thu lại nụ cười, tỏ vẻ hơi khó chịu, nàng hốt hoảng vùng tay ra khỏi Đinh Vân Trạm rồi chạy nhanh về phía Đinh Trường Huy.
Đinh Trường Huy nhìn thấy con mồi tiến lại gần mình liền thích thú muốn tận tay giết chết nàng, hút sạch máu trong người nàng.
" Không được!!!"_ Nhạc Phượng Hy phát hiện ý định của hắn liền lên tiếng.
Trong giây phút như muốn ngưng thở ấy, dòng máu đỏ rơi tí tách xuống nền đất...
Đinh Trường Huy như không thể ngờ nhìn vị nương tử bình thường rất yếu đuối, nhu nhược lại mạnh mẽ đâm vào ngực hắn một nhát.
Hắn ngỡ ngàng nhìn khuôn ngực mình dần nhiễm đỏ, lan sang cả hai tay Trần Xuyến Nhi.
Trần Xuyến Nhi hai tay run rẩy nắm chặt cây trâm đâm thật sâu vào ngực hắn, khóe mắt nàng chảy hàng lệ trong suốt đầy đau thương.
" Khục..."_ Đinh Trường Huy ho ra máu, chân tay lảo đảo về sau rồi ngã xuống.
Trần Xuyến Nhi như mất hết sinh lực ngồi khụy xuống, ánh mắt vẫn không ngừng nhìn theo hắn.
Nàng... đã giết chàng - người mà nàng đã yêu sâu đậm đến tận tâm can.
Hai bàn tay nàng đã dính đầy máu đỏ của chàng, nó vẫn còn vương lại hơi ấm quen thuộc của chàng.
Ánh mắt chàng căm phẫn nhìn nàng.
Chắc chắn chàng rất hận nàng.
Nàng bỗng chợt nhớ lại khoảng khắc khi ấy... cũng mang màu sắc đỏ tươi rực rỡ, nàng đã rất hạnh phúc khi kết bái phu thê cùng chàng, nàng đã đứng trước bài vị tổ tiên thề rằng... từ nay trở đi, nàng đã là người của Đinh Trường Huy, trăm năm một lòng thủy chung, gắn kết son sắt, cùng sinh cùng tử, quyết không rời xa chàng.
" Trường Huy... trước giờ thiếp không hối hận khi làm nương tử của chàng"_ Trần Xuyến Nhi bò từ từ lại gần Đinh Trường Huy.
" Xuyến Nhi..."_ Đinh Vân Trạm định ngăn cản nàng lại nhưng dường như chân hắn nặng như chì, không tài nào di chuyển được. Hắn đành phải trơ mắt nhìn bóng dáng yếu ớt của người con gái mà hắn đã đem lòng đơn phương suốt hai mươi mấy năm trời nhưng không một lần nào hắn được nàng để mắt lại. Tâm hắn đau lên từng hồi... Xuyến nhi... nàng đừng đi về phía đó.
Đinh Trường Huy vô cùng căm phẫn, hắn đã quá sơ xuất nên mới bị một kẻ phản bội đâm trúng như vậy. Hắn không cam lòng!
Hắn dồn hết sức lực còn lại vào bàn tay phải, đáy mắt toát lên sát khí mỏng manh nhìn Trần Xuyến Nhi tiến lại gần mình.
Trần Xuyến Nhi ôm lấy hắn vào lòng, ôn nhu vuốt ve khuôn mặt hắn, ngón tay cái lau sạch vết máu vương trên khóe miệng hắn.
" Hự!"
Đinh Trường Huy đánh mạnh vào ngực nàng.
Đau đớn sao? Không. Nàng không còn cảm thấy đau nữa.
Hối hận sao? Không. Nàng vẫn không hối hận. Nàng vốn định tự vẫn sau khi chàng chết. Nhưng mà... như vậy cũng tốt! Nàng vẫn được cùng chàng trút hơi thở cuối cùng.
Nàng vẫn ôm chặt lấy hắn vào lòng.
" Chàng yên tâm, đã có thiếp đi cùng chàng, thiếp sẽ không rời xa chàng"
Đinh Trường Huy thoi thóp, ánh mắt đầy lo sợ tìm kiếm hình bóng Đinh Lạc Doanh, nhìn thấy nàng vẫn ôm chặt một nam nhân khác trong đáy mắt hắn vẫn hiện rõ tia không cam lòng.
Tại sao?
Tại sao hắn không thể có được muội ấy?
Rõ ràng người đó đã nói với hắn tình cảm này không hề sai mà?!
Hắn không hề làm sai điều gì cả.
Cuối cùng Đinh Trường Huy chết không nhắm mắt, chết mà mang theo chấp niệm mãi không buông bỏ được.
" Xuyến Nhi!!!"_ Đinh Vân Trạm chạy đến bên nàng, tay run rẩy giơ lên nhưng lại không dám chạm vào nàng.
Trần Xuyến Nhi mỉm cười nhìn hắn, nàng bây giờ đã không còn sức để nói.
Vân Trạm...
Cho ta xin lỗi.
Vì đã phụ tình cảm của huynh.
Nhưng kiếp này ta đã nguyện dành tất cả cho Trường Huy.
Điều làm ta hối tiếc chính là đã làm huynh yêu ta rồi phải chịu dày vò thế này.
Huynh hãy coi như ta nợ huynh một mối duyên nợ phu thê.
Ta hy vọng... nếu có kiếp sau, ta sẽ yêu huynh, sẽ kết thành phu thê cùng huynh, sống đến hết cuộc đời.
Vì vậy... chỉ lần này thôi. Huynh hãy quên ta đi.
Vân Trạm.
" Không. Xuyến Nhi! Nàng cố chịu đựng đi, ta... ta sẽ không để nàng chết... Xuyến Nhi"_ Đinh Vân Trạm đau đớn ôm lấy Trần Xuyến Nhi đã nhắm mắt xuôi tay.
Là tại hắn. Tất cả là tại hắn. Vì hắn nên nàng mới chết.
Nếu hắn không tồn tại trên đời này, nếu hắn chết đi thì có lẽ đã không xảy ra những chuyện thế này.
" Aaaaaaaaa"_ Đinh Vân Trạm thét lên mang theo cuồng phong lớn cuốn bay tất cả.
" Chúng ta phải rời khỏi nơi này, nó sắp sập rồi"_ Lãnh Minh Dực kéo Nhạc Phượng Hy chạy đi.
Dương Hàn Long đi trước dẫn đường, dùng kiếm chém những mảnh tường đá rơi xuống để mở lối ra.
" Còn... Vân Trạm"_ Tam phu nhân chần chừ không chịu đi.
" Ta không thể để nhị ca ở lại đây được!"_ Đinh Lạc Doanh vùng vẫy không để Tần Minh đưa đi.
" Ngươi yên phận một chút đi có được không? Ngồi trên lưng ông đây cả buổi giờ muốn chết còn bắt ta chết chung nữa à?"
" Vậy ngươi thả ta xuống!!!"
" Không được!"
" Tại sao không được! Nhị ca ta còn ở trong đó, ngươi mau thả ta xuống!!!"
Tần Minh giả điếc giả câm cắm đầu chạy ra ngoài, cắn răng chịu đau đớn dày vò khi bị cô nàng dữ dằn bứt tóc cào mặt hắn từ phía sau (t/g: khổ thân anh)
Đến khi mọi người kịp chạy ra ngoài thì cửa mật thất đã bị sụp đổ, đất đá to nhỏ chắn hết lối đi.
" Tam phu nhân đâu?"_ Nhạc Phượng Hy quay sang hỏi những người còn lại.
" Bà ta vẫn còn ở trong đó"_ Lãnh Minh Dực nói.
Nhạc Phượng Hy âm trầm nhìn đống đá ấy, không biết là đang suy nghĩ gì.
Mật thất sụp đổ gây ra chấn động không nhỏ, chẳng mấy chốc, đoàn người Đinh gia lẫn nhóm người Hoàng Việt Minh đều đã chạy đến đây.
" Chuyện... chuyện gì đã xảy ra thế này?"_ Đinh lão gia hoảng hốt nhìn đống hổn độn này sau lại nghi hoặc nhìn bọn nàng.
" Doanh Doanh! Con đã ở đâu suốt đêm qua vậy? Làm mọi người rất lo lắng đi tìm con cả đêm"_ Nhị phu nhân hấp tấp chạy đến ôm chặt Đinh Lạc Doanh, vừa lấy khăn lau vết bẩn trên mặt vừa hỏi han đủ chuyện.
" Mẫu... thân..."_ Giọng Đinh Lạc Doanh khàn đi, đôi mắt đỏ ửng.
" Đã xảy ra chuyện gì?"_ Hiếm khi bà thấy hài nữ bà suy sụp như vậy, con bé từ nhỏ đã rất mạnh mẽ lại có phần lãnh đạm, ít biểu lộ cảm xúc nhưng lần này bà lại thấy con bé khóc. Chắc hẳn con bé đã vừa trải qua chuyện gì đó làm cho nó rất đau khổ.
" Đại ca và đại tẩu... họ... đã chết rồi"
" Sao???"
" Con vừa mới nói gì?"_ Đinh lão gia hoảng sợ.
" Đại ca và đại tẩu... hai người đều đã ra đi còn... nhị ca..."_ Đinh Lạc Doanh khó khăn nói, trong đầu nàng bây giờ rất loạn.
" Vân Trạm? Nó cũng ở đây sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"_ Đinh lão gia quát lớn.
" Đinh cô nương vừa trải qua cơn sốt cao, thân thể vẫn còn yếu, hay là đưa nàng về phòng nghỉ ngơi, tìm đại phu chẩn bệnh rồi chúng ta từ từ nói chuyện"_ Tần Minh lên tiếng.
" Ngươi là..."_ Đinh lão gia kinh ngạc nhìn hắn, mặc dù bây giờ bộ dạng hắn có hơi xơ xác nhưng vẫn có thể nhận ra đây chính là "bà mối", nhưng sao giọng nói lại khác thế này? Là giọng nam nhân!!!
" Các người... là các người lừa gạt ta???"
Thảo nào thái tử Minh Lãm quốc lại đột ngột đến đây bảo là đón người.
Thì ra bọn chúng vắt mũi ông, biến Đinh gia thành một trò đùa.