Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 113

Tức chết đi được!

Thẩm Sơ nghe hết câu chuyện, không ngờ còn có chuyện như vậy.

Cậu theo bản năng xoa xoa mặt: “Vậy bây giờ, trận đấu bóng rổ hai tháng sau, anh chắc chắn có thể ra sân rồi nhỉ?”

“Chậc, đó là vì cậu về sớm đấy.”

Tề Nguyên Tư nhìn Thẩm Sơ, lại nhìn sang Tạ Thời Minh, đột nhiên cảm thán: “Tôi nhớ hai người hồi nhỏ đã rất thân thiết, xa nhau bao nhiêu năm mà vẫn tốt như vậy, chẳng khác gì anh em ruột.”

Thẩm Sơ lẩm bẩm: “Thật ra cũng gần giống thế mà.”

Tạ Thời Minh khựng lại, liếc nhìn Thẩm Sơ một cái.

Thẩm Sơ: “Sao thế?”

Tạ Thời Minh lắc đầu: “Không có gì.”

“À đúng rồi, mẹ nói em về rồi, hai chúng ta vẫn sẽ ở chung một phòng.”

Thẩm Sơ ngẩn người: “Hả?”

“Em nhớ anh hai và anh ba sớm đã không ở chung một phòng rồi, hai chúng ta?”

“Ông nội nói những phòng khác ở nhà cũ không được tốt lắm.”

“Hơn nữa em vừa mới về nước, lại thi đại học ở trong nước, nói là để em ở chung với anh có thể tiện bề học bù trước. Mẹ thì cảm thấy sắp xếp như vậy, giống y như hồi nhỏ khi anh mới về nhà họ Thẩm ——”

Nói đến đây, hai người nhìn nhau, bất giác nhớ lại hồi nhỏ.

Cả hai luôn ở chung một phòng, sau này bảo là sẽ tách ra, nhưng cuối cùng cũng không tách, mãi cho đến khi Thẩm Sơ theo Hạng Tinh Hà ra nước ngoài, đến giờ, Tạ Thời Minh vẫn ở căn phòng đó, chính là căn phòng Thẩm Sơ từng ở.

Vòng đi vòng lại, không ngờ bây giờ lại vẫn ở chung một phòng.

Thẩm Sơ chống cằm cười một tiếng: “Giúp em học bù à?”

Nói xong, cậu ghé sát lại: “Vậy thì làm phiền anh rồi?”

Đúng lúc Tạ Thời Minh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hắn ngồi gần cửa sổ, còn Thẩm Sơ thì ngồi đối diện với ánh nắng ngoài kia.

Lúc này, ánh mặt trời chiếu rọi vào, phủ lên mặt cậu một lớp ánh vàng nhạt, đến cả lớp lông tơ mỏng cũng có thể thấy rõ, đôi mắt tròn xoe cong lên, đen láy trong veo, khiến Tạ Thời Minh bỗng dưng không rời mắt được.

…….

"Bé cưng à, về nước sớm sao không nói với mẹ một tiếng, để mẹ ra đón con.”

Tại nhà cũ, khi Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu về thấy Thẩm Sơ, tất nhiên là vô cùng vui mừng.

Hai người, ai nấy đều ôm chầm lấy Thẩm Sơ mà x** n*n đủ kiểu.

Làm Thẩm Sơ chỉ biết kêu gào, cậu lớn thế này rồi mà…

“Dù lớn thế nào thì vẫn là bé cưng của mẹ.”

Tô Lạc Duyệt xoa đầu Thẩm Sơ: “Về sớm như thế này là không đi nữa đúng không?”

“Không đi nữa.”

Thẩm Sơ ôm lấy cánh tay của Tô Lạc Duyệt.

Bao nhiêu năm trôi qua, Tô Lạc Duyệt trông vẫn trẻ hơn so với tuổi thật rất nhiều. Mặc dù năm tháng cũng để lại vài dấu vết trên khuôn mặt bà, nhưng điều đó chỉ làm tăng thêm nét đẹp mặn mà, trưởng thành của bà.

Hiện tại, không chỉ Tô Lạc Duyệt hay Thẩm Minh Châu, mà ngay cả mấy người anh trong nhà cũng đều ngày càng thành công trong sự nghiệp của mình.

Thẩm Dật theo chân Tô Lạc Duyệt, bước chân vào giờ giải trí, hiện giờ cũng đã rất có tiếng tăm.

Thẩm Sóc thì gia nhập Thẩm thị, bắt đầu hỗ trợ Thẩm Minh Châu, còn Thẩm Tùng Quốc thì đã hoàn toàn nghỉ hưu từ nhiều năm trước.

Thẩm Tùy thì vẫn làm những việc mình thích, giống hệt như kiếp trước, khi còn chưa tốt nghiệp đại học, đã sớm bộc lộ tài năng trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo.

Bọn họ vẫn như xưa, đi trên con đường mà họ đã chọn.

Và vẫn xuất sắc như trước, thậm chí xuất sắc đến mức khiến người ta ngưỡng mộ.

Kể cả Tạ Thời Minh, vẫn là dáng vẻ trong ký ức của Thẩm Sơ.

Nhưng lần này, Thẩm Sơ chỉ cảm thấy vui vẻ, không còn bất kỳ cảm xúc nào khác ——

Cậu sớm đã học cách hòa giải với chính mình, bao nhiêu năm qua cũng đã tìm thấy con đường mà mình muốn đi.

Lần này trở về, không chỉ vì Hạng Tinh Hà và Giản Hành có ý định về nước, mà chủ yếu cũng là vì nhu cầu của chính cậu.

—— Mấy năm qua Thẩm Sơ đã theo chân cậu đi qua rất nhiều nơi, cũng học được rất nhiều điều.

Cậu thích khám phá những điều chưa biết, cũng thích từng chút một ghi lại hình ảnh những con người, sự vật, sự việc mà mọi người biết hoặc chưa biết đến. Cảm giác khám phá bí ẩn và theo đuổi tự nhiên cùng tri thức thật sự khiến cậu cảm thấy vô cùng thoả mãn.

Nhưng Thẩm Sơ cũng muốn thử sức chính mình.

Cậu muốn xem mình có thể đi được bao xa bằng chính năng lực của bản thân, chứ không phải dựa vào bối cảnh và năng lực của cậu.

Huống hồ, năm đó cậu cậu ra nước ngoài cũng là bất đắc dĩ.

Mà bây giờ bao nhiêu năm đã trôi qua, Giản Hành cũng đã sớm rời khỏi nhà họ Giản —— lúc trước cũng đã trải qua rất nhiều khó khăn. Sau khi họ đi ra nước ngoài, nhà họ Giản vẫn không yên ổn.

Dù sao thì kết quả cuối cùng là nhà họ Giản hoàn toàn từ bỏ Giản Hành.

Thật ra sớm đã có bất mãn, dù sao Giản Hành nhất quyết muốn bước chân vào giới giải trí, và sự việc năm đó chẳng qua chỉ là ngòi nổ.

—— Ngòi nổ để nhà họ Giản có lý do đưa đứa con riêng về.

Sau khi đứa con riêng đó được đón về, mẹ của Giản Hành đổ hết mọi tội lỗi lên đầu anh ta, sau đó dùng chút thủ đoạn, lại mang thai thêm lần nữa. Dù đã có tuổi, nhưng bà ta vẫn muốn sinh thêm.…

Mãi đến khi em trai của Giản Hành chào đời, xác nhận mẹ không sao, Giản Hành mới dám đi ra nước ngoài.

Dù sao, nếu Giản Hành không đi, thì nhà họ Giản cũng chẳng còn chỗ cho anh ta dung thân…

Năm đó có thể nói —— Giản Hành đã liều lĩnh một phen để ra nước ngoài tìm Hạng Tinh Hà.

Thậm chí còn sẵn sàng tạm gác lại sự nghiệp trong nước.

May mắn thay, họ vẫn đợi được nhau.

Vậy nên mới có cảnh Thẩm Sơ bị "đá" về nước sớm như bây giờ…

---

“Vậy đợi khi cậu con về nước, con cũng ở đây luôn nhé, bé cưng.”

Tô Lạc Duyệt xoa xoa mặt Thẩm Sơ, cảm thán rằng cảm giác vẫn y như hồi nhỏ, vừa xoa vừa nói tiếp: “Giản Hành lúc đó cũng sẽ về cùng đúng không? Khi đó con cũng không thể tiếp tục làm phiền họ, làm cái bóng đèn nhỏ được."

Bình Luận (0)
Comment