Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 112

Em cảm ơn anh.

Anh thật chu đáo…

“Ê, lão Tạ, đây là người nhà cậu à?”

Sau khi Tạ Thời Minh dẫn Thẩm Sơ rời đi, Tề Nguyên Tư cũng không chơi bóng nữa, sớm đã quay về lớp, ngồi đợi sẵn. Thấy Tạ Thời Minh cuối cùng cũng đưa người trở về lớp học, cậu ta lập tức quay đầu lại hóng hớt.

Hơn nữa, cậu ta nhìn Thẩm Sơ, cứ có cảm giác quen quen…

Nhưng chưa kịp nghĩ tiếp, Thẩm Sơ đã vẫy tay về phía cậu ta ——

“Chào, vạn niên lão nhị.”

“Phụt! Khụ khụ!”

Ký ức xa xưa bỗng chốc đập thẳng vào đầu Tề Nguyên Tư, cậu ta trừng mắt chỉ vào Thẩm Sơ: “Cậu cậu cậu cậu…”

“Tôi tôi tôi tôi?”

Tề Nguyên Tư há hốc mồm: “Thẩm… Thẩm Sơ?!”

Thẩm Sơ gật đầu: “Cậu vẫn còn nhớ tôi à ——”

“Cậu lớn rồi không béo nữa à?”

Thẩm Sơ: “…”

Tề Nguyên Tư sờ cằm, còn tiếp tục lẩm bẩm: “Nhưng cũng không gầy đi nhiều ——”

“Đúng rồi, sau khi tôi đi, cậu thi được hạng nhất mấy lần rồi?”

Tề Nguyên Tư: “…”

Cũng không nhất thiết phải làm tổn thương nhau như vậy.

---

Lần này về nước, Thẩm Sơ nhìn đâu cũng thấy lạ lẫm.

Chủ yếu là vì cậu đã ở nước ngoài quá lâu, lại thường xuyên cùng cậu đi khắp nơi, nhiều khi chẳng ở yên một chỗ. Mặc dù những chuyến đi đó rất vui, nhưng ở trong nước vẫn mang đến cảm giác thân thuộc hơn.

Thẩm Sơ lần này về nước sớm hơn hai tháng, hơn nữa là bị “đá” về đột ngột, không ai hay biết.

Thủ tục chuyển trường đã làm xong từ trước, thế nên sáng sớm cậu về nước, buổi sáng đã đến trường học, hiệu suất cao thật.

Mà trong vali hành lý của cậu, ngoài quần áo và vài món linh tinh, chẳng còn gì khác.

Sách giáo khoa cần dùng cho buổi học phải lên phòng giáo vụ lấy, nhưng chưa kịp lấy, thế nên cậu đành phải dùng chung với Tạ Thời Minh.

Buổi học đầu tiên của cậu khi về nước, chính là tiết học của cô Hoa Hoa - giáo viên chủ nhiệm.

——Từ khi còn là giáo viên mẫu giáo đến giờ là giáo viên cấp ba, từ "cô Tiểu Hoa" thành "cô Hoa Hoa", thời gian trôi qua nhanh thật.

Thẩm Sơ chống cằm, nhìn trái nhìn phải, chỗ nào cũng thấy hứng thú ——

Trước đó, cậu vừa đến lớp không lâu thì vào tiết học, thế nên còn chưa kịp quan sát kỹ toàn bộ lớp học.

Ngoài Tề Nguyên Tư, không biết còn có ai là "bạn nhỏ" quen biết từ trước hay không.

Cảm giác này thật kỳ lạ ——

Cô giáo vẫn là cô giáo cũ, Tề Nguyên Tư vẫn ở đây, hơn nữa còn có vài gương mặt quen thuộc, cảm giác như trở về, ngoài việc mọi người lớn hơn vài vòng, thì dường như chẳng thay đổi gì nhiều, khiến cậu cảm thấy rất thân quen.

“Này, Thẩm Sơ, lần này cậu về còn đi nữa không?”

Trong giờ học, Tề Nguyên Tư ngả người ra sau, miệng mấp máy, nhỏ giọng hỏi ——

“Về vào thời điểm này, chẳng lẽ cậu định thi đại học ở trong nước à?”

“Tôi nói này, cậu cần gì phải khổ thế, ở nước ngoài thoải mái tự do bao nhiêu.”

“Hơn nữa, cậu ở nước ngoài lâu như vậy, có chắc có thể vượt qua được những học sinh trong nước không?”

Thẩm Sơ: “…”

Cậu nghĩ bụng, thay đổi cũng nhiều đấy chứ.

Ít nhất là cái miệng của Tề Nguyên Tư đã lắm lời hơn hẳn…

Hơn nữa, cậu còn nhớ trước kia Tề Nguyên Tư chỉ cao hơn cậu một chút, kết quả giờ lại cao vọt lên đủ để chơi bóng rổ… Diện mạo cũng từ khuôn mặt baby ngày xưa thành gương mặt khôi ngô, đẹp trai, là nhờ chơi bóng rổ sao?

Thẩm Sơ cũng không nhịn được mà đưa tay sờ lên mặt mình.

“Qua được hay không, tôi bây giờ không quan tâm, chí hướng của tôi không ở đây.”

Thẩm Sơ đối phó với Tề Nguyên Tư xong, lại quay sang nhìn Tạ Thời Minh, nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ em tham gia đội bóng rổ được không?”

“Hả? Cậu muốn tham gia đội bóng rổ?”

Tề Nguyên Tư quay đầu lại, nhìn từ trên xuống dưới Thẩm Sơ một lượt: “Không phải chứ, cậu định đi làm cổ động viên à?”

Thẩm Sơ: “…”

Không muốn nói chuyện với cậu nữa!

Tạ Thời Minh đưa tay qua, vặn đầu Tề Nguyên Tư lại chỗ cũ.

“Ê ê, khoan đã, tôi là đội trưởng đội bóng rổ đấy!”

Tề Nguyên Tư không phục, lại muốn quay đầu lại, nhưng lần này Tạ Thời Minh và Thẩm Sơ đều không cản.

Hai người cứ thế nhìn cậu ta.

Tề Nguyên Tư: “?”

“Đội trưởng đội bóng rổ cơ đấy, chức to quá nhỉ, hay là tiết này để cậu giảng? Giảng cho cả lớp nghe bóng rổ làm sao vào được rổ đi?”

Cô Hoa Hoa đứng cạnh, cười lạnh nhìn cậu ta.

Tề Nguyên Tư: “…”

Cậu ta tự mình xoay cái đầu về chỗ cũ.

Cho đến khi hết tiết học, Tề Nguyên Tư mới quay đầu lại, ánh mắt oán trách nhìn hai người.

“Tôi nói này lão Tạ, Thẩm Sơ người nhà của cậu về rồi, liền vứt tôi sang một bên đúng không?”

"Buổi sáng còn chưa trôi qua đâu, cậu đã như vậy rồi!”

Tề Nguyên Tư nói một hồi, bỗng khựng lại, như thể nhớ ra điều gì ——

“Ê? Tạ Thời Minh, cậu từng nói, hai tháng nữa sẽ đấu bóng rổ với Du Bắc, cậu không chắc mình có lên sân được không, vì có chuyện quan trọng. Khi nãy ở sân bóng, cậu còn hỏi Thẩm Sơ sao lại về sớm…”

Tề Nguyên Tư lại ngừng một chút: “Chẳng lẽ… chuyện quan trọng mà cậu nói, chính là thời điểm Thẩm Sơ về nước?”

Thẩm Sơ chớp chớp mắt, cũng quay đầu nhìn Tạ Thời Minh.

Biểu cảm của Tạ Thời Minh không có gì thay đổi, chỉ ừ một tiếng: “Là chuyện này, sao vậy?”

“Sao à? Cậu còn hỏi tôi sao à!”

Tề Nguyên Tư gần như không thể tin nổi: “Cậu còn chưa chắc chắn Thẩm Sơ có về đúng ngày đó không, mà đã nói có thể sẽ không tham gia trận đấu?! Cậu đúng là thấy sắc quên nghĩa—— không đúng, thấy em quên bạn thì có!”

Tạ Thời Minh: “Tôi chỉ nói là ‘không chắc’.”

“Không chắc là vì lỡ có trùng ngày thì cậu chọn đi đón Thẩm Sơ chứ gì!”

Tạ Thời Minh: “Cậu cũng nói rồi, em ấy là em tôi.”

Tề Nguyên Tư: “Không phải, anh trai tôi còn chưa từng làm thế với tôi.”

“Đó là anh trai cậu, tôi đâu phải anh trai cậu.”

“…”

Mẹ nó, ai đó đến xem cái bộ dạng này của Tạ Thời Minh đi! Như thế mà có thể đứng đầu bảng xếp hạng nam thần của Nam Hoành sao?!

Bình Luận (0)
Comment