Điên rồi sao?
Giờ chỉ còn chờ xem phản ứng của Tạ Thời Minh như thế nào —
Sẽ nổi giận cảnh cáo, hay là đánh lại?
“Lão Tạ nhà chúng tôi?”
Tề Nguyên Tư cũng đang nhìn, nghe thấy câu hỏi thì theo phản xạ đáp lại: "Ừ đúng rồi", sau đó liền bị Tạ Thời Minh lườm một cái.
Hả? Cậu lườm tôi làm gì?
Lườm nhầm người rồi, anh bạn!
Rồi tiếp theo, chỉ thấy Tạ Thời Minh quay đầu lại, giơ cánh tay lên —
Đúng đúng, mau dạy dỗ tên nhóc này một chút!
Sao có thể vừa gặp đã đánh người như vậy chứ!
Thế rồi chỉ thấy Tạ Thời Minh giơ tay, bước lên một bước, dùng một tay ôm lấy người đang đứng trên chiếc vali, nhấc xuống.
Ôm… ôm xuống??!
Tề Nguyên Tư sững sờ, há hốc mồm —
“Ai da, làm gì vậy!”
Kết quả là người bị ôm xuống còn tỏ ra không hài lòng.
Sau khi Tạ Thời Minh đặt cậu xuống, còn dựng lại chiếc vali, vô cùng chu đáo và tận tình.
“Đứng trên đó nguy hiểm.”
“Nguy hiểm cái gì chứ, có cao đâu!”
“Thế cũng không được.”
Tạ Thời Minh giúp người đứng vững lại, nhìn kỹ đối phương: “Sao lại về nước sớm vậy?”
“Vừa nãy anh còn tưởng mình nhìn nhầm người.”
Thẩm Sơ nhìn sang phản ứng của Tề Nguyên Tư bên cạnh, đôi mắt hạnh cong lên, cười rạng rỡ: “Em nhớ anh nên về thôi.”
“Anh có nhớ em không? Trán có đau không? Vừa nãy em vỗ trán anh đó, anh có ý kiến gì không? Hay là em cho anh vỗ lại nhé, em sẽ đứng đây, không nhúc nhích để anh vỗ. Ai bảo em ưm—”
Tạ Thời Minh bóp nhẹ miệng Thẩm Sơ thành hình mỏ vịt, sau đó quay sang nhìn Tề Nguyên Tư.
Tề Nguyên Tư: “?”
Tạ Thời Minh: “Sau này mà còn nói ‘lão Tạ nhà chúng tôi’ nữa, tôi sẽ lấy ảnh cậu mặc váy hồi nhỏ ra đấy.”
Tề Nguyên Tư: “…” Tôi (ノ`Д´)ノ彡┻━┻!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?!
….
Có lẽ vì quá "đắm chìm" trong cảm giác ngỡ ngàng khi gặp lại Tạ Thời Minh ở tuổi này này, Thẩm Sơ sau một lúc mới ý thức được xung quanh có rất nhiều ánh mắt đang nhìn về đây, cùng với những lời bàn tán tò mò không thể ngăn lại được…
A a a!
Cảm giác "chết ngượng tại chỗ" bỗng dưng trào lên mãnh liệt!
…
Ục ục.
Tạ Thời Minh một tay kéo vali, một tay dắt Thẩm Sơ, dẫn cậu đi về phía văn phòng hiệu trưởng.
Thẩm Sơ cúi gằm mặt xuống, trông chẳng khác nào một cây cải thảo héo rũ, cũng không biết làm sao mà bị Tạ Thời Minh kéo ra khỏi sân bóng… Đây mới là ngày đầu tiên cậu chuyển trường sau khi về nước thôi mà!
Biết vậy đã không nổi hứng đi dạo quanh sân bóng cho vui rồi…
“Đều tại anh hết.”
Thẩm Sơ bực bội nhéo tay Tạ Thời Minh một cái: “Rõ ràng em đang xem bóng rổ rất vui vẻ, anh tự dưng qua đó làm gì chứ.”
Tạ Thời Minh không thèm quay đầu lại: “Không phải em đang nhìn anh sao?”
Thẩm Sơ: “…”
“Tự luyến! Ai thèm nhìn anh chứ!”
“Được thôi, Sơ Sơ không nhìn anh.”
“Này——”
Thẩm Sơ kéo dài giọng, tỏ vẻ cực kỳ khó chịu.
Giọng điệu dỗ dành trẻ con này là sao chứ!
Cậu định nói thêm gì đó thì Tạ Thời Minh đã dừng bước, suýt chút nữa Thẩm Sơ đã không kịp thắng lại mà đâm sầm vào người hắn.
Sau đó, cậu theo phản xạ so sánh chiều cao của mình và Tạ Thời Minh…
Cuối cùng, Thẩm Sơ bĩu môi, trong lòng nghĩ rằng ở nước ngoài mình đã uống sữa điên cuồng, còn cố ý đến trang trại vắt sữa bò, vậy mà chiều cao vẫn không đuổi kịp Tạ Thời Minh, khoảng cách chẳng khác gì so với trước kia.
“Hồi trước mẹ có nói với anh là hai tháng nữa em mới về nước, sao giờ lại về sớm thế? Lần này không đi nữa đúng không?”
Tạ Thời Minh đưa tay ra: “Giấy tờ chuyển trường đâu? Đưa anh, anh giúp em đi làm.”
Thẩm Sơ đeo một chiếc ba lô nhỏ, nghe Tạ Thời Minh nói vậy, cậu theo phản xạ kéo ba lô ra trước, vừa lục lọi vừa lẩm bẩm: “Em tự làm cũng được mà.”
Tạ Thời Minh không đáp, chỉ tiếp tục nói: “Em vào lớp anh, ngồi cạnh anh.”
“Anh à, anh định lo hết mọi chuyện cho em hả?”
Thẩm Sơ vừa hỏi vừa lục tìm, mãi không thấy, liền ném luôn chiếc ba lô vào lòng Tạ Thời Minh, rồi nghiêng đầu cười tươi: “Nhưng vào lớp nào, ngồi ở đâu, chẳng phải còn tùy nhà trường sắp xếp sao?”
“Nhà họ Thẩm có cổ phần ở Nam Hoành, chút quyền lợi này vẫn có.”
Tạ Thời Minh nhìn Thẩm Sơ, đột nhiên đưa tay búng nhẹ lên trán cậu: “Em ngồi cạnh anh, anh mới chăm sóc được em.”
…
Làm thủ tục xong, Thẩm Sơ lại đi theo sau Tạ Thời Minh về lớp học.
Tính ra, nếu không tính liên lạc qua mạng, thì đã hơn hai năm kể từ lần gặp mặt trước đó rồi nhỉ?
Thời gian nói dài thì cũng không quá dài, nhưng cảm giác thay đổi cũng không ít…
Sau khi cảm xúc ngỡ ngàng lúc gặp lại Tạ Thời Minh lắng xuống, giờ đi bên cạnh hắn, nhìn dáng vẻ đã trưởng thành hơn của Tạ Thời Minh, Thẩm Sơ lại có chút ngại ngùng.
Dù cậu cũng chẳng rõ là tại sao nữa.
Có lẽ là nhất thời chưa quen được…
Dù gì cũng đã lớn lại một lần, rồi gặp lại Tạ Thời Minh thời cấp ba, khó tránh khỏi có cảm giác lẫn lộn với kiếp trước, khiến Thẩm Sơ đôi lúc cảm thấy có chút phức tạp.
Nhưng cuối cùng thì mọi thứ cũng đã khác nhiều rồi.
“Đúng rồi, anh bây giờ không có bạn cùng bàn sao?”
Hồi nãy còn nói muốn ngồi cùng cậu.
Còn muốn chăm sóc cậu, chậc, sợ cậu gặp rắc rối sao?
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến cửa lớp.
Thẩm Sơ có thể cảm nhận rõ ràng không khí trong lớp im bặt —
“…”
Tốt thôi, thêm vài lần nữa chắc cậu sẽ "miễn dịch" được.
Tạ Thời Minh cao ráo, chỗ ngồi của hắn ở cuối lớp. Thẩm Sơ nhìn qua, quả thật ghế bên cạnh vẫn còn trống, hơn nữa khi bước đến gần, cậu cúi đầu nhìn xuống… Chiếc ghế trống bên này rõ ràng cao hơn ghế của Tạ Thời Minh một chút.
Tạ Thời Minh: “Thế này thì nhìn bảng đen rõ hơn.”
Thẩm Sơ: “…”