Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 110

Nói là mập thì cũng không mập, nhưng chắc chắn không phải là gầy đến mức lộ xương, cơ bắp thì không có, nhưng lại có không ít thịt mềm.

Nhìn vậy thôi cũng đoán được, cảm giác khi chạm vào chắc chắn rất mềm mại.

Mà khi đứng lên vali, tầm nhìn cũng trở nên thoáng hơn —

“Được nha, haha!”

“Mình thông minh thật đấy.”

Người nọ chống nạnh, bỗng nhìn thấy gì đó, "Ồ?" một tiếng, rồi ngó đầu về phía ấy —

“Wow chà! Lại vào rổ nữa rồi! Lại vào rồi! Người kia là ai vậy, tấn công ghê gớm thế?!”

“Người đó mà cậu không biết sao? Không phải học sinh lên thẳng từ cấp hai Nam Hoành à? Thi từ trường ngoài vào sao?”

“Ừ đúng rồi, mình thi từ trường cấp hai bên ngoài vào Nam Hoành, năm nay mới lên lớp 10.”

“Ồ, vậy thì không lạ rồi, bởi vì Tạ Thần ở Nam Hoành nổi tiếng lắm! Không chỉ học giỏi nhất trường mà còn là hậu vệ xuất sắc nhất của đội bóng rổ! À, cậu ấy còn đứng đầu bảng xếp hạng nhan sắc của trường nữa, siêu đẹp trai luôn!”

“Haha, đúng thế, đến cả hot boy của Du Bắc cũng không sánh bằng. Nghe nói cậu ta từ nhỏ đã nhảy lớp, là một siêu học bá, nhưng dù là ngoại hình hay học lực đều thua Tạ Thần một chút.”

“Cậu hot boy nhảy lớp của Du Bắc hình như tên là Giản Ngôn đúng không? Nghe nói còn nhỏ tuổi, vẫn chưa dậy thì xong.”

“Ây da, đừng nhắc đến Giản Ngôn nữa, nhà cậu ta bảo vệ ghê lắm, nghe nói sinh khi lớn tuổi, được cưng chiều hết mực, không chịu nổi những lời khó nghe đâu. Còn Tạ Thần của chúng ta, tuy cũng là con út, nhưng khác biệt lớn lắm.”

….

Lại thêm một cú vào rổ, Tạ Thời Minh ra hiệu xin nghỉ giữa trận.

Tuy không phải đội trưởng, nhưng hắn lại có uy tín cao nhất trong đội.

Đến đội trưởng cũng phải nghe lời hắn.

Tề Nguyên Tư ôm bóng chạy lại, giọng đầy vẻ bất mãn: “Này lão Tạ, mới đánh có chút xíu mà? Chúng ta vừa xin phép cô Hoa Hoa một tiết cơ, chơi tiếp đi! Tôi là đội trưởng còn chưa kêu nghỉ đâu.”

“Với lại, mới khai giảng thôi mà, cậu vẫn chưa vào guồng sao?”

“Sao tôi cảm giác cậu vừa chơi vừa suy nghĩ cái gì nhỉ?... Ê, cậu có đang nghe tôi nói không đấy?”

Tề Nguyên Tư vừa nói vừa tiến lại gần, nhìn theo hướng mà Tạ Thời Minh đang nhìn —

“Chỗ đó có gì hay đâu mà xem, lúc nào chẳng đông người.”

“Ồ, học kỳ này có nhiều em lớp 10 mới lên, cậu đang tìm xem có ai đẹp không hả?”

“Có người nào đẹp không? Chỉ cho tôi xem với?”

“Tôi thích những em gái đẹp — Ê???”

Tề Nguyên Tư còn chưa dứt lời, đã thấy Tạ Thời Minh đột nhiên đi về một hướng.

“Này, cậu chỉ cho tôi là được rồi, sao phải tự đi luôn vậy?!”

Tề Nguyên Tư vừa nói vừa nhanh chóng chạy theo sau.

“A a a! Cậu ấy có phải đang đi về phía này không?!”

“Tạ Thần đi về hướng này làm gì? Trời ơi, cậu ấy đang tìm ai sao?!”

“Cả Tề Nguyên Tư cũng đi theo nữa kìa!”

Vì hành động này của Tạ Thời Minh mà đám đông lại càng xôn xao hơn.

Không biết có phải do khí thế của Tạ Thời Minh quá mạnh mẽ hay không —

Mới học lớp 12 mà đã cao gần 1m90, vai rộng chân dài, giữa đám người cao lớn của đội bóng rổ, hắn vẫn cực kỳ nổi bật. Giờ phút này, khi hắn đi về phía đám đông, dù có không ít người muốn tiến lên bắt chuyện, nhưng khi đối diện với gương mặt điển trai, lạnh lùng của Tạ Thời Minh, chút dũng khí vừa mới nhen nhóm liền tan biến, chỉ có thể tròn mắt nhìn theo xem hắn muốn tìm ai —

Thế là đám đông như "Moses rẽ biển" tách ra hai bên.

Cho đến khi… lộ ra người đang đứng trên chiếc vali phía sau —

Mọi người: “???”

Vali ở đâu ra vậy?

Thao tác này là sao đây?

Với cả, người đó là ai?

Tạ Thời Minh đi đến trước mặt người nọ rồi dừng lại.

Nhìn lên trên, đối phương có đôi mắt hạnh to tròn, tóc ngắn đen nhánh, trông rất gọn gàng, làn da trắng mịn như phát sáng, nhưng không phải kiểu trắng lạnh, mà là kiểu trắng mịn mềm mại — giống như bánh mochi vừa mới làm xong, mềm dẻo và mịn màng.

Một bộ đồ màu sáng thoải mái, nhìn vào không khỏi khiến người ta khó mà rời mắt.

Tạ Thời Minh ngẩng đầu lên.

Thẩm Sơ thì cúi đầu xuống —

Mặc dù ra nước ngoài đã nhiều năm, nhưng cậu chưa từng cắt đứt liên lạc với nhà họ Thẩm.

Thực tế, họ vẫn thường xuyên giữ liên lạc, đôi khi còn gọi video cho nhau, thậm chí nếu có thời gian, hai bên vẫn gặp nhau ở nước ngoài hoặc về nước đoàn tụ. Nhưng những năm gần đây, vì ai cũng bận rộn, nên số lần gặp nhau ít đi.

Dù vậy, tình cảm vẫn không hề thay đổi.

Dù liên lạc không gián đoạn, nhưng…

So với lần trở về này, Thẩm Sơ thực sự đã rất lâu rồi chưa gặp mặt Tạ Thời Minh.

Trước kia, mỗi lần gặp cũng chỉ vội vàng rồi lại xa nhau, hơn nữa cả hai đều đang tuổi dậy thì, lớn nhanh như thổi. Thế nên lần này trở về, cậu chưa kịp thông báo với ai, bất ngờ gặp Tạ Thời Minh ở sân bóng, đúng vào năm cuối cấp — giống hệt như trước khi cậu trở về thời thơ ấu, hình ảnh cuối cùng cậu còn nhớ được cũng là Tạ Thời Minh năm lớp 12…

Khoảnh khắc này, đối với Thẩm Sơ, như đông cứng lại, ký ức chợt ùa về, khiến cậu ngẩn ngơ…

Vẫn là năm lớp 12, vẫn là độ tuổi ấy, vẫn là địa điểm ấy, vẫn là gương mặt ấy, và cũng... vẫn là con người ấy…

Ký ức ngày xưa dẫu đã phai mờ, nhưng cảm giác bị Tạ Thời Minh chọc tức dường như vẫn còn in đậm.

Thế là —

Thẩm Sơ khẽ mỉm cười với Tạ Thời Minh, rồi khi Tạ Thời Minh vừa định mở lời, cậu bất ngờ đưa tay ra —

“Bốp!”

Một cái vỗ vào trán Tạ Thời Minh.

Hừ hừ.

Bên cạnh, Tề Nguyên Tư lập tức hít hà một hơi!

“Này, cậu là ai thế?! Sao tự nhiên lại đánh lão Tạ nhà chúng tôi?!”

Không chỉ Tề Nguyên Tư, mà xung quanh cũng có rất nhiều tiếng hít hà kinh ngạc.

Dù sao hành động này, ai mà ngờ được chứ.

Dám đánh Tạ Thời Minh?

Bình Luận (0)
Comment