Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 109

Tạ Thời Minh nhẹ nhàng xoa mặt Thẩm Sơ: “Sau này chúng ta vẫn có thể cùng nhau đón sinh nhật.”

“Nhưng nếu em không trở về thì sao?”

“Vậy anh sẽ đi tìm em, được không?”

Thẩm Sơ lại cố ý hỏi: “Nếu em nói không được thì sao?”

"Không thể không được." Tạ Thời Minh nắm chặt tay Thẩm Sơ.

“Tại sao chứ?”

Tạ Thời Minh nhìn Thẩm Sơ, một lúc lâu sau mới khẽ lên tiếng: “Vì em rất quan trọng với anh.”

“Bé cưng, trở về nhé, được không?”

Thẩm Sơ cũng nhìn Tạ Thời Minh, cuối cùng khẽ mỉm cười, bước tới ôm chặt hắn, thì thầm: “Anh à, quà đã chuẩn bị từ lâu rồi, ở dưới đáy tủ quần áo trong phòng chúng ta đó. Đợi em đi rồi anh hãy mở ra xem nhé, được không?”

“Ừm.”

Ngày hôm sau, Thẩm Sơ cuối cùng cũng theo Hạng Tinh Hà ra nước ngoài. Tạ Thời Minh trở về căn phòng hai người từng ở, tìm thấy dưới đáy tủ quần áo một khung ảnh – nhưng bên trong lại là một bức tranh vẽ tay.

Trong tranh có Thẩm Tùng Quốc, Thẩm Minh Châu, Tô Lạc Duyệt, còn có Thẩm Sóc, Thẩm Dật và Thẩm Tùy. Hắn và Thẩm Sơ thì nắm tay nhau đứng cạnh nhau, gương mặt ai cũng nở nụ cười rạng rỡ, kể cả hắn cũng thế.

Ở phía trước, có vẽ một chiếc bánh kem lớn, trên đó viết chữ "family".

“Là gia đình.”

Thẩm Sơ đã vẽ cho hắn một gia đình.

Tạ Thời Minh nhìn rất lâu, cuối cùng đưa tay lau đi giọt nước mắt trên mặt, khẽ thì thầm: “Nhất định phải trở về nhé.”

---

Trường trung học Nam Hoành.

Tháng 6, kỳ học mới bắt đầu, toàn bộ trường trung học vẫn còn vương vấn bầu không khí của kỳ nghỉ hè.

Đặc biệt là với các học sinh vừa lên lớp 12, việc bảo họ lập tức tập trung học hành chăm chỉ, chắc chắn là không thể.

Bên cạnh đó, hai tháng nữa không chỉ có Đại hội Thể thao Mùa Thu mà còn có trận đấu bóng rổ với trường trung học Du Bắc. Đội bóng rổ của Nam Hoành hầu hết đều là học sinh lớp 12, và giải đấu mùa thu này chính là trận đấu cuối cùng trong thời trung học của họ.

Vì vậy, ngay từ đầu năm học, các thành viên trong đội bóng rổ chỉ cần có thời gian rảnh là lại hăng hái xuất hiện trên sân bóng.

Việc họ hoạt động nhiều cũng không có gì to tát, dù sao Nam Hoành luôn chú trọng đến “Vừa học vừa chơi”, học là học, chơi là chơi, không thể vì học mà không chơi, cũng không thể vì chơi mà bỏ học.

Nhìn chung, rất ít học sinh phàn nàn về cách quản lý của Nam Hoành.

Nhưng mỗi khi đánh bóng rổ là lại "trêu hoa ghẹo nguyệt" mới là chuyện lớn…

Bởi vì các thành viên trong đội bóng rổ của trường người nào người nấy đều cao ráo, chân dài, vai rộng eo thon, mỗi khi vén áo lên lộ ra cơ bụng, chẳng phải là hình thức điên cuồng toả ra hormone hay sao, thế nên mỗi buổi tập luyện, trong ngoài sân bóng rổ đều vây kín người.

Đặc biệt, đội bóng rổ của trường không chỉ có dáng đẹp mà còn có gương mặt đẹp —

Lý do mà đội bóng rổ của Nam Hoành nổi tiếng hơn Du Bắc một chút chính là trong bảng xếp hạng nhan sắc của hai trường, các thành viên đội bóng rổ của Nam Hoành luôn đứng đầu, không ai vượt qua được.

Vì nhan sắc chính là công lý, nên đôi khi đến cả học sinh trường khác cũng tìm đủ mọi cách để vào xem.

Dĩ nhiên, học sinh trong trường thì chắc chắn là "đầy đủ phúc lợi" rồi.

Chẳng hạn như bây giờ —

“Chú ơi, bây giờ không phải giờ học sao?”

Từ đằng xa, ở cổng trường đã có thể nghe thấy tiếng reo hò ầm ĩ bên trong.

Chú bảo vệ nhìn đồng hồ: “Này cháu, giờ này đi học là trễ quá rồi đấy?”

“Ồ, cháu là học sinh chuyển trường đến báo danh, sáng nay cháu mới xuống máy bay.”

Một đôi tay trắng nõn nâng nhẹ chiếc vali bên chân —

“Chú nhìn đi!”

Chú bảo vệ thò đầu qua ô cửa sổ nhỏ để nhìn, quả thật là lần đầu tiên ông ta thấy có người xách vali đến trường báo danh, mà còn là vừa xuống máy bay đã tới luôn?

“Haiz, hết cách rồi, cháu bị người nhà gấp rút đưa về nước.”

“Sao lại vậy?”

Chú bảo vệ nghĩ thầm, gia đình gì mà thiếu trách nhiệm vậy chứ!

Nhìn đứa nhỏ này trông có vẻ không lớn, lại khiến người ta yêu thích, sao có thể nỡ lòng làm vậy.

“Đúng vậy đúng vậy, cháu chỉ là vô tình thấy họ “vì yêu mà vỗ tay” thôi mà. Trước khi đi cháu chỉ hỏi một câu là không biết cậu cháu có bị dọa cho héo không, liệu có còn 'hoạt động tốt' không, thế là họ lập tức bắt cháu về sớm, quá đáng thật!”

“Bị… bị dọa cái gì…??”

Chú bảo vệ bị dọa đến mức nói lắp, không biết nên đáp lại thế nào.

“Hehe, cháu vào trong đây, tạm biệt chú!”

Chiếc vali kéo lăn theo đôi giày thể thao màu trắng, cổ chân thon dài, bước chân nhẹ nhàng, theo lý thì đáng lẽ phải đi lên phòng hiệu trưởng để báo danh, nhưng đôi chân ấy lại xoay mũi giày, nơi nào náo nhiệt là lập tức tiến về hướng đó không chút do dự.

Sân thể dục của Nam Hoành rất dễ tìm, bên cạnh sân thể dục chính là sân bóng rổ, cũng là nơi thu hút sự chú ý của vô sô người.

Lúc này, trên sân bóng rổ đang diễn ra trận đấu rất sôi nổi —

Hai đội đang thi đấu tập luyện, coi như là buổi khởi động trước giải đấu.

Chỉ vậy thôi mà đã đủ khiến nơi đây trở nên náo nhiệt, dù sao cũng đã có ba lớp người vây kín trong ngoài, hoàn toàn có lý do để nghi ngờ rằng gần như tất cả "người rảnh rỗi" trong trường đều kéo tới đây, thậm chí không chừng còn có học sinh cấp hai lén lút chạy qua…

“Lộc cộc!”

Bước chân dừng lại, chiếc vali cũng dừng lại theo.

Đáng tiếc là đứng ngoài rìa đám đông, không thể chen vào được, người nọ cố kiễng chân, đôi chân dài thon thả căng lên, rồi cố nhón thêm, cổ cũng vươn dài ra —

“Trời ạ, đông người quá!”

“Chẳng nhìn thấy gì bên trong —”

Vừa nói người nọ vừa nhảy lên mấy cái, nhưng vẫn không thấy được.

Cuối cùng, chiếc vali "cạch" một tiếng, người nọ nhấc đôi chân mặc quần bò xanh nhạt bước lên, vì muốn xem náo nhiệt, không ngần ngại đứng lên chính chiếc vali của mình. May mà bên trong nhét đầy đồ, đủ sức chịu được trọng lượng.

Bởi nhìn tổng thể, người nọ cao ráo thanh thoát, nhưng quan sát kỹ thì có thể thấy khung xương nhỏ nhắn, làn da trắng trẻo, đặc biệt một số chỗ lại có phần "mũm mĩm".

Rõ ràng là ở nhà được nuôi nấng rất tốt, ít nhất là chưa từng chịu thiếu thốn.

Bình Luận (0)
Comment