Nhưng mỗi lần trở về, hắn đều mang theo những món đồ tự làm trong ngày... Được rồi, là do cậu tự mình đa tình, hừ, vậy thì cậu cũng không thèm chuẩn bị quà sinh nhật cho Tạ Thời Minh, dù sao hai người cũng cùng ngày sinh nhật, cứ coi như triệt tiêu lẫn nhau đi!
Cậu chẳng phải chỉ ra nước ngoài thôi sao, giờ đã phải sống cuộc sống "không có hắn" rồi?!
Thẩm Sơ lại thở dài, gương mặt tròn trịa lăn qua lăn lại trên bàn học trẻ em.
Phiền chết đi được.
Tuy rằng cậu không muốn tỏ ra quá đa cảm, vì quyết định ra nước ngoài là do cậu chọn, nhưng không thể tránh khỏi cảm giác không nỡ và buồn bã.
Cậu còn muốn trước khi đi nước ngoài có thể làm ấm lòng bọn họ một chút, kết quả là từng người một… hừ.
…
Thời gian cứ thế trôi qua vùn vụt.
Việc chuẩn bị trước khi Thẩm Sơ cùng Hạng Tinh Hà ra nước ngoài cơ bản đã hoàn tất, chỉ còn chờ đến sinh nhật của cậu và Tạ Thời Minh nữa thôi.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hai đứa trẻ cùng nhau đón sinh nhật, thật sự rất ý nghĩa.
Nhưng càng đến gần ngày đó, kế hoạch lại càng không theo kịp biến hóa —
Bên đoàn phim của Hứa Vinh Hoa đột nhiên đẩy nhanh tiến độ, lịch trình quay phim kết thúc sớm hơn dự kiến, trong khoảng thời gian này Tô Lạc Duyệt và Hạng Tinh Hà bận tối mày tối mặt.
Khi mọi chuyện tạm ổn, ban đầu Hạng Tinh Hà dự định ở lại trong nước cho đến sau sinh nhật Thẩm Sơ, nhưng mẹ của Giản Hành lại tìm đến Hạng Tinh Hà…
Vì Tạ Thời Minh bận đi học điêu khắc gỗ, Thẩm Sơ được Hạng Tinh Hà đón đi trước, đến nhà hắn ta để chuẩn bị cùng ăn tối với người cậu độc thân này, sau đó mới quay về nhà cũ.
Nhưng khi Hạng Tinh Hà đang nấu cơm, Thẩm Sơ lại lén lút ôm điện thoại gọi video cho Giản Hành.
Kết quả là đúng lúc này, có một người phụ nữ lạ mặt đến gõ cửa… Nhưng rõ ràng cậu của cậu biết người đó, vừa nhìn thấy bà ta, sắc mặt cậu lập tức sa sầm lại, dĩ nhiên, sắc mặt của người phụ nữ đứng ngoài cửa cũng chẳng khá hơn là bao.
Chưa đợi hai người nói gì nhiều, Thẩm Sơ đã bị Hạng Tinh Hà đuổi vào phòng.
Thẩm Sơ đương nhiên không thể ngoan ngoãn nghe lời, dù có vào phòng, cậu cũng cố nghe lén —
Chủ yếu là vì vừa vào phòng, từ điện thoại đang gọi video, Thẩm Sơ đã nghe thấy tiếng Giản Hành dù cố đè nén nhưng vẫn không che giấu được sự kinh ngạc và bối rối, bởi vì anh ta nhận ra đó là giọng của mẹ mình.
Thế nên Giản Hành bảo Thẩm Sơ cứ mở video, đừng tắt đi.
Sau đó, nội dung cuộc trò chuyện bên ngoài… thật sự có phần ngoài dự đoán của Thẩm Sơ.
Thì ra năm đó cậu của cậu không chỉ bị cha mẹ ngăn cản, bị đuổi ra khỏi nhà, mà còn bị người yêu chia tay?
Hơn nữa, khi ở trong nước vừa đi làm vừa học hành vất vả, tốt nghiệp xong vẫn bị chèn ép không ngừng?!
Thật là khổ quá đi, bảo sao cuối cùng lại phải ra nước ngoài phát triển…
Ban đầu khi nghe, Thẩm Sơ còn có chút giận Giản Hành, nhưng nhìn thấy trong video, Giản Hành cũng ngỡ ngàng khó tin, còn lắc đầu liên tục, môi run rẩy không thốt nên lời, cậu liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Sau đó, diễn biến câu chuyện càng làm Thẩm Sơ bất ngờ hơn…
Không biết bị cái gì k*ch th*ch, Giản Hành đột nhiên mất bình tĩnh.
Thế là anh ta không kìm được mà lớn tiếng chất vấn, sau đó nhóc mập bị bại lộ…
Cậu ôm điện thoại, giống như chiến sĩ đánh trận địa đạo bị quân địch phát hiện, suýt chút nữa ngại ngùng đến mức “hy sinh” tại chỗ!
Nhưng ý tứ trong câu nói của anh Giản Hành…
Sao nghe giống như năm đó là cậu của cậu bỏ rơi anh ấy vậy?!
Một người thì nghĩ rằng cầm tiền rồi cắt đứt liên lạc, cho đến khi trở về nước mới gặp lại. Một người thì cho rằng người kia chỉ chơi chơi thôi, là trò chơi của tiểu thiếu gia, kết quả là… hai người này hiểu lầm nhau?
Hơn nữa, đã hiểu lầm nhiều năm như vậy…
Thẩm Sơ lúc đó ôm điện thoại nghĩ thầm—
Quá đỉnh, quá đỉnh rồi, tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy!
Thì ra hai người họ đều đáng thương như nhau.
Nhưng dù sự thật đã được phơi bày, hiểu lầm năm đó đã được hóa giải, giữa hai người vẫn còn có sự ngăn cản từ mẹ của Giản Hành.
Cha của Giản Hành bên ngoài có con riêng, mẹ của Giản Hành chỉ có duy nhất một đứa con trai, bà ta nhất quyết không cho phép con mình ở bên một người đàn ông, thế nên sau hôm đó, mặc dù Giản Hành đã biết sự thật, nhưng mẹ anh ta vẫn cố chấp vô cùng.
Thậm chí bà còn không tiếc lấy thân thể của mình để ép buộc Giản Hành, đương nhiên cũng gián tiếp đe dọa cậu của Thẩm Sơ.
Cuối cùng, để sự việc không tiếp tục leo thang, Hạng Tinh Hà buộc phải rời đi sớm hơn dự định.
Chỉ còn vài ngày nữa là đến sinh nhật, nhưng hắn ta không thể ở lại đây nữa.
Nói không thất vọng thì là giả.
Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến sinh mạng, cho dù nhà họ Thẩm có ra mặt cũng không giải quyết được. Hơn nữa, suy cho cùng, nhà họ Thẩm cũng không có lý do chính đáng để can thiệp vào chuyện này.
Và Hạng Tinh Hà cũng không muốn phiền hà người khác.
Thế là nhóc mập đành phải nói lời tạm biệt sớm hơn.
Ban đầu cậu nghĩ rằng khoảng thời gian vừa qua, Thẩm Sóc bọn họ đã quen với việc cậu sắp rời đi.
Dù sao họ cũng không có biểu hiện gì quá rõ ràng.
Nhưng vào ngày cuối cùng trước khi cậu đi, Thẩm Sóc đã tặng cho cậu toàn bộ bộ sưu tập mô hình Digimon mà anh ấy đã góp nhặt bao lâu nay.
Thẩm Dật thì cắt phăng mái tóc của mình.
Vì nếu đem đi hiến, tổ chức từ thiện sẽ tặng lại một chiếc bùa bình an với nhiều lời chúc phúc từ các em nhỏ…
Còn Thẩm Tùy, trước đó cậu và Tạ Thời Minh tặng anh một mô hình cung điện kết cấu mộng- lỗ, Thẩm Tùy rất thích nó, nên cũng tự tay làm một chiếc xe mô hình nhỏ để kịp tặng cậu trước khi cậu đi.
Tạ Thời Minh cũng chuẩn bị quà.
— Đó là những động thực vật mà Thẩm Sơ từng nhắc đến, lải nhải mãi không ngừng, những động thực vật mà cậu cảm thấy hứng thú. Hắn đã dùng vụn gỗ để ghép thành, các loại gỗ khác nhau tạo ra sắc màu khác nhau, trong đó còn có một chú gấu trúc đỏ cực kỳ đáng yêu…
Một món quà đầy bất ngờ và sáng tạo, khiến Thẩm Sơ cứ nhìn đi nhìn lại mãi.
Ngay cả cậu cũng không nhớ nổi mình đã lẩm bẩm bao nhiêu thứ, vậy mà Tạ Thời Minh lại nhớ rõ…
“Dạo này anh bận rộn là vì những thứ này à.”
Tạ Thời Minh gật đầu.
“Em còn tưởng…”
Thẩm Sơ mím môi: “Vậy nếu em chưa kịp chuẩn bị quà sinh nhật cho anh thì sao?”
“Không sao.”