Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 107

“Thằng nhóc mập này! Ra ngoài với cậu một chuyến thôi mà đã bị dụ đi mất rồi!”

Thẩm Dật vừa nói vừa đưa ngón tay chọc vào trán Thẩm Sơ.

“Lại còn ra nước ngoài nữa, em không sợ gầy đi à?!”

Thẩm Sơ dùng bàn tay mũm mĩm ôm lấy đầu, lẩm bẩm: “Nếu gầy đi, chẳng phải là chuyện tốt sao.”

“Tốt cái gì mà tốt!”

Thẩm Dật tức giận véo hai má phúng phính của Thẩm Sơ.

“Á... Đau quá —”

“Anh hai đáng ghét!”

“Được rồi, Tiểu Dật.”

Tô Lạc Duyệt kéo Thẩm Dật lại, bảo anh ta đừng "ăn h**p" Thẩm Sơ nữa.

Thẩm Dật hừ một tiếng, gương mặt vẫn còn có chút khó coi.

Vì Thẩm Sơ đã nói ra quyết định của mình, nên chắc chắn phải thông báo với gia đình một tiếng. Sau chuyến đi vừa rồi, đợi Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu về nhà, Hạng Tinh Hà đã nói về chuyện này.

Tất nhiên, chuyện đi chắc chắn không phải bây giờ.

“Chắc khoảng cuối năm.”

Dù sao, việc hợp tác với đạo diễn Hứa vẫn chưa chắc chắn khi nào kết thúc, nên Hạng Tinh Hà chỉ có thể đưa ra khoảng thời gian ước tính.

“Cuối năm sao…”

Thẩm Minh Châu tính toán một chút, liếc nhìn hai đứa trẻ: “Chắc là kịp sinh nhật của hai đứa nhỏ.”

Tô Lạc Duyệt: “…Nếu trước Tết có thể cùng nhau đón sinh nhật thì cũng tốt.”

Nói xong, Tô Lạc Duyệt không kìm được mà ôm chặt lấy Thẩm Sơ vào lòng.

"Bé cưng, thật sự muốn ra nước ngoài cùng cậu sao?”

Vừa dứt lời, mắt Tô Lạc Duyệt đã đỏ hoe.

Thật sự đến lúc này rồi, dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng vẫn không thể không luyến tiếc.

Lần này đi, bao nhiêu năm nữa mới gặp lại?

Dù rằng sau này họ có thể thường xuyên gọi điện, gọi video, thậm chí có thể bay sang thăm Thẩm Sơ, nhưng dù sao cũng cách nhau giữa trong nước và nước ngoài. Hơn nữa, không phải lúc nào cũng có thể gặp, ai cũng bận rộn với công việc và cuộc sống của riêng mình, đến lúc đó…

Thẩm Sơ cũng không nỡ, mắt cậu cũng đỏ lên, xoay người ôm chặt lấy Tô Lạc Duyệt.

“Mẹ ơi…”

Nhưng cậu đã từng "đánh mất" cậu của mình một lần rồi, lần này sao có thể bỏ cậu thêm một lần nữa?

“Mẹ, con muốn theo cậu ra ngoài nhìn ngắm thế giới, đi khắp nơi. Những thứ cậu kể, con đều chưa từng thấy, con rất thích và rất tò mò. Sau này con sẽ tự chụp hình gửi cho mẹ xem, được không?”

Tô Lạc Duyệt hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cảm xúc: “Được chứ, con chụp cho mẹ xem, còn phải kể cho mẹ nghe nữa nhé.”

“Vâng vâng, con sẽ kể thật nhiều!”

Có lẽ vì xác định Thẩm Sơ sẽ rời đi, nên không khí trong nhà rõ ràng có chút trầm lắng.

Thẩm Sơ có thể cảm nhận được, nhất là khi biết cậu sắp ra nước ngoài, rất nhiều việc phải chuẩn bị và hoàn thành trước. Thế nên, bầu không khí ở nhà cũ luôn bao trùm một sự buồn bã khó tả…

Đến cả Triệu Hân Du và Tề Nguyên Tư cũng đã biết chuyện cậu sắp ra nước ngoài.

“Hả? Vậy bao giờ cậu quay về vậy?”

“Còn tùy thuộc vào công việc của cậu mình.”

Thẩm Sơ chống cằm, vừa trả lời câu hỏi của Tề Nguyên Tư, vừa đếm số bạn nhỏ trong lớp Hoa Hướng Dương 2, phát hiện Tạ Tuấn Trạch vẫn chưa đến lớp. Nghe theo tin tức vỉa hè, dường như Chúc Phương Trân định làm thủ tục thôi học cho Tạ Tuấn Trạch.

Điều này cũng không có gì lạ, dù sao Chúc Phương Trân cũng đã rời khỏi nhà họ Thẩm.

Trong tình hình chưa tìm được việc làm, hoặc không thể tìm được công việc có mức lương cao như ở nhà họ Thẩm, thì thật sự không đủ khả năng chi trả học phí tại trường mẫu giáo Nam Hoành cho Tạ Tuấn Trạch.

Hơn nữa, trước đây Chúc Phương Trân gây ra chuyện ầm ĩ như vậy, cuối cùng không chỉ bà ta “nổi tiếng” mà con trai bà ta cũng “nổi tiếng”. Trong hoàn cảnh đó, Tạ Tuấn Trạch còn có thể bình thản đến trường sao?

E là dù có khỏi bệnh, cậu ta cũng thà ở nhà còn hơn.

Dù sao Thẩm Sơ cũng nhớ rõ, lòng tự trọng của Tạ Tuấn Trạch rất cao.

Chậc, vậy thì việc gì phải như thế.

Thẩm Sơ nghiêng đầu nhỏ, không khỏi thở dài.

Rốt cuộc cũng không giống như khoảng thời gian trước kia cậu còn ở nhà họ Thẩm —

Không biết có phải do lần này cậu chủ động thay đổi hay không, hay tâm hồn trong cơ thể này là một người trưởng thành, nên khi trở lại thời thơ ấu, góc nhìn và cách suy nghĩ của cậu cũng thay đổi, dẫn đến hành động cũng theo đó mà khác đi, gián tiếp ảnh hưởng đến sự phát triển của nhiều chuyện khác?

Khi cậu không còn cố chấp “theo đuổi” hay “ganh đua”, hóa ra rất nhiều chuyện trở nên đơn giản hơn nhiều.

Cũng có rất nhiều chuyện, thực tế lại không giống như cậu từng nghĩ.

Thật ra ban đầu, cậu chỉ muốn trước khi mình rời đi, Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu có thể hòa hợp với Thẩm Sóc bọn họ.

Như vậy, khi cậu cùng cậu mình rời đi, cũng có thể yên tâm hơn một chút.

Nhưng dần dần, Thẩm Sơ nhận ra rằng, không chỉ Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu, mà ngay cả mối quan hệ giữa cậu với Thẩm Sóc bọn họ cũng tồn tại nhiều vấn đề, tất nhiên bao gồm cả Tạ Thời Minh —

Từng chút một, cậu phát hiện ra nhiều khía cạnh mà trước đây chưa từng thấy ở họ.

Sự "phát hiện" này khiến Thẩm Sơ vừa mừng lại vừa buồn.

Mừng là vì may mà bây giờ cậu phát hiện ra.

Buồn là vì, tại sao bây giờ mới phát hiện.

— Thì ra bọn họ đều không biết cách hòa hợp với người khác.

Nhưng giờ khi họ đã hòa hợp hơn, thì cậu lại phải rời đi.

Nói không buồn là giả.

Thẩm Sơ đổi tay chống cằm, gương mặt mũm mĩm phồng lên, ngửa mặt 45 độ nhìn lên bầu trời một cách u sầu.

Anh hai vẫn còn giận dỗi, cả ngày nhìn cậu là tức giận, động một chút là véo má cậu. Anh ba thì khá hơn, chỉ là mỗi khi tan học là lại tự nhốt mình trong phòng lâu hơn, có phải cũng giận cậu không?

Anh cả ngày nào cũng bận rộn, giống như mẹ và ba.

Ông nội thì cuối tuần vẫn dẫn họ đi chơi, nhưng Tạ Thời Minh…

Nói đến đây là lại thấy tức, Tạ Thời Minh đột nhiên thích thú với điêu khắc gỗ, mấy ngày liền sau khi tan học đều đến tiệm cũ để làm mộc, chế tác vài món đồ nhỏ, nhưng lại không cho cậu đi cùng!

Tại sao lại không cho đi cùng chứ, cậu có phá phách gì đâu!

Dù Thẩm Sơ có hơi nghi ngờ, liệu có phải Tạ Thời Minh đang lén chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu không?

Bình Luận (0)
Comment