Vấn đề này tạm gác sang một bên, Thẩm Sơ lại bắt đầu hứng thú nói muốn xem những đồ đạc trước đây của hắn ta, khuôn mặt nhỏ lấm lem bụi, trông như một đứa trẻ vừa nhặt ve chai về, còn khiến Tạ Thời Minh cũng lấm lem bụi bặm theo.
Hạng Tinh Hà định lau qua cho hai đứa nhỏ, nhưng cậu nhóc mũm mĩm lại đưa tay quệt mặt, vô cùng phóng khoáng: “Được rồi!”
Nhìn dấu đen càng quệt càng lem luốc trên gương mặt trắng nõn nà, Hạng Tinh Hà: “.…”
Cháu thấy ổn, nhưng là... quá ổn luôn rồi đấy.
Nhưng không chịu nổi Thẩm Sơ cứ bám lấy hắn ta không chịu rời, thế nên Hạng Tinh Hà đành phải cho cậu bé xem những thứ dưới lớp vải phủ bụi —
Có sách vở và giấy khen từ nhỏ đến lớn của hắn ta, còn có rất nhiều đồ chơi, bóng rổ, bóng đá, những món đồ thủ công hắn ta tự làm hồi bé, và… album gia đình chụp cùng người thân —
Cuốn album mà khi rời đi, hắn ta không được phép mang theo.
[ Con mang theo nó làm gì? Mang ra ngoài cho người ta xem à?! Rồi nói với mọi người là chúng ta sinh ra đứa con trai thích đàn ông sao?! Con không thấy mất mặt nhưng chúng ta thì có!]
[…Thà vứt nó vào thùng rác còn hơn để con mang đi]
Đến tận bây giờ, những lời nói đó vẫn còn văng vẳng bên tai hắn ta.
Còn có tiếng khóc và cầu xin của chị gái… Đáng tiếc đều vô ích, không thể át nổi những tiếng chửi rủa liên hồi.
Chân hắn ta cũng từng bị đánh gãy, cũng từng bị giam giữ trong thời gian dài, thậm chí họ còn từng nghĩ đến việc đưa hắn ta vào bệnh viện…
Họ nhận một khoản tiền lớn từ người khác, thậm chí còn giúp hắn ta thôi học.
Hạng Tinh Hà hận, cũng đủ thất vọng, cho nên cuối cùng hắn ta mới có thể ra đi mà không ngoảnh đầu lại.
Nếu họ muốn cắt đứt quan hệ với hắn ta, hắn ta cũng không ngăn cản.
Nhưng bây giờ là sao?
Tại sao sau khi hắn ta rời đi, họ lại tìm nhặt lại những thứ từng vứt bỏ một cách tàn nhẫn đó?!
…
Thẩm Sơ vẫn đứng bên cạnh quan sát, từ lúc Hạng Tinh Hà giới thiệu những món đồ trước đây của hắn ta, cho đến khi hắn ta lật đến cuốn album rồi trầm mặc không nói gì, cậu không khỏi liếc mắt nhìn Tạ Thời Minh.
Tạ Thời Minh hiểu ý, xoa đầu Thẩm Sơ, sau đó quay người ra ngoài, còn cẩn thận khép cửa lại.
Sau đó, Thẩm Sơ giơ tay ôm lấy Hạng Tinh Hà. Đôi tay ngắn ngủn của cậu vẫn chưa đủ để vòng qua người cậu của mình, nhưng vẫn rất "có lực", mũm mĩm, áp sát vào cổ hắn ta, bàn tay nhỏ còn vỗ vỗ nhẹ.
Cảm giác ấm áp ấy thật rõ ràng.
Cơ thể Hạng Tinh Hà không khỏi khẽ run lên.
“Sơ Sơ…”
“Lúc nãy ông lão đó nói, cháu nghe hiểu phải không?”
“Cháu biết cậu là — ”
“Cậu à, có phải vì chuyện này mà cậu rời khỏi nhà không?”
Thẩm Sơ ngẩng đầu, hơi kéo giãn khoảng cách.
Hạng Tinh Hà khẽ nhếch môi, giọng khàn đặc: “Phải, họ không cần cậu nữa.”
“Vậy Sơ Sơ cần cậu được không?”
Cậu nhóc mũm mĩm vỗ vỗ vào ngực mình, rất nghiêm túc nói: “Mẹ nhất định cũng cần cậu, nhưng mẹ không còn ở đây nữa, nên để Sơ Sơ chăm sóc cậu. Cậu đâu có làm sai điều gì, sao lại không cần cậu được chứ? Cậu tốt như vậy mà — ”
Nói đến đây, Thẩm Sơ còn đặc biệt giang rộng hai tay, đôi tay nhỏ ngắn ngủn cố gắng vươn dài hết mức có thể.
Hạng Tinh Hà không nhịn được cười: “Cậu tốt như vậy sao?”
Thẩm Sơ dùng sức gật đầu: “Phải!”
“Nhưng Sơ Sơ còn tốt hơn.”
“Cậu tốt hơn.”
“Sơ Sơ tốt hơn.”
Thẩm Sơ ậm ừ một tiếng, gật gù: “Được thôi, cháu chắc chắn tốt hơn, không cần phải khiêm tốn.”
Lúc này, Hạng Tinh Hà bật cười.
Không kìm được mà ôm chặt đứa trẻ trước mặt vào lòng.
“Bé cưng, cháu nói xem họ không cần cậu, vậy tại sao không phải vẫn luôn như vậy đi, còn đi nhặt lại đồ của cậu — ”
Giọng của Hạng Tinh Hà không kiềm chế được nghẹn lại.
“Nếu như họ cứ mãi mãi như vậy, bây giờ cậu cũng sẽ không…”
Ít nhất, hắn ta sẽ không đau khổ như bây giờ.
Ít nhất, hắn ta vẫn có thể tìm được vài lý do cho chính mình.
Không thể nói tiếp, chỉ còn bờ vai không ngừng run rẩy.
Thẩm Sơ không biết phải nói gì, chỉ có thể vỗ nhẹ lên vai cậu mình.
Thật ra, ngay từ đầu khi nghe thấy, cậu cũng rất ngạc nhiên.
Nhưng có lẽ từ lâu đã cảm nhận được sự khác thường giữa cậu mình và anh Giản Hành, nên sau khi ngạc nhiên qua đi, cậu cũng không quá bất ngờ, mà thay vào đó là hiểu được lý do vì sao cậu mình những năm qua luôn ở nước ngoài…
Không khó để liên kết những điều đó lại với nhau.
Nghĩ đến đây, Thẩm Sơ càng thêm xót xa.
Và càng thêm hối hận vì sao trước kia cậu không cùng cậu mình rời đi.
Khi ấy, cậu của cậu rốt cuộc đã phải cô độc và đau đớn đến nhường nào…
Vậy nên, một lúc sau, khi Hạng Tinh Hà bình tĩnh lại, Thẩm Sơ giơ bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ lên đầu hắn ta—
“Cậu à, cậu phải hiểu thêm về sở thích của Sơ Sơ chứ.”
“Hửm?”
Hạng Tinh Hà không khỏi ngẩng đầu nhìn Thẩm Sơ, không hiểu sao câu chuyện lại đột nhiên chuyển sang đề tài này?
“Thật ra cháu rất dễ nuôi, cậu chỉ cần biết cháu thích ăn gì, thích chơi gì là được.”
“À đúng rồi, còn một điều nữa—”
Cậu nhóc mũm mĩm nhón chân, vỗ nhẹ vào vai Hạng Tinh Hà: “Còn nữa, cậu phải kiếm thật nhiều tiền, nhiều thật nhiều, nuôi con nít tốn tiền lắm, dù cháu rất ngoan, nhưng lúc không ngoan cháu sẽ khóc cho cậu xem đó!”
“Bé cưng, cháu…”
Hạng Tinh Hà mở miệng, có chút không dám tin.
Chỉ thấy cậu nhóc mũm mũm nhìn hắn ta cười tươi rói —
“Cậu à, cháu chưa từng nói với cậu sao?”
“Từ trước đến giờ, cháu vẫn luôn muốn đi cùng cậu mà.”
…..
Chuyện Thẩm Sơ muốn rời đi cùng Hạng Tinh Hà, Tạ Thời Minh đã đoán được, cũng đã sớm chuẩn bị.
Hạng Tinh Hà biết, Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý, Thẩm Tùng Quốc và Thẩm Sóc không có biểu hiện gì đặc biệt, Thẩm Tùy cũng khá bình tĩnh, nhưng Thẩm Dật thì như nổ tung, cảm xúc sôi trào, bùng nổ không ngừng—