Hạng Tinh Hà nhìn Thẩm Sơ, không khỏi suy nghĩ.
Đúng vậy, nhà họ Thẩm nuôi Thẩm Sơ lớn như vậy, thật sự đã nuôi dạy cậu rất tốt, là một đứa trẻ khiến người ta không thể không yêu thích.
Vậy nên... nếu Thẩm Sơ đi theo hắn ta, nếu hắn ta nuôi nấng, liệu hắn ta có thể nuôi tốt hơn không? Hay là... hắn ta có thể nuôi được như bây giờ không... Lúc này đây, Hạng Tinh Hà lại không dám khẳng định.
“Đúng rồi, cậu dẫn theo hai đứa nhỏ...”
Bà Từ nhìn hai đứa nhỏ bên cạnh, cả hai đều rất ngoan và dễ thương. Vừa rồi, đứa thấp hơn gọi Hạng Tinh Hà là cậu, vậy không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là con của Hạng Tinh Nguyệt. Nên giờ Hạng Tinh Hà đưa đứa nhỏ trở về…
“Tôi dẫn chúng về thăm một chút.”
Hạng Tinh Hà không nói rõ, nhưng đã đến đây rồi, bà Từ cũng đoán được là vì cái gì.
“Về thăm là tốt, về thăm là tốt...”
Bà Từ vừa nói vừa gật đầu, bỗng nhiên "Ôi chao” một tiếng, vỗ trán như nhớ ra điều gì—
“Đúng rồi, lần trước tôi quên nói với cậu, trước khi cậu về đây, có người đã hỏi thăm về chị cậu.”
“Hỏi thăm về chị tôi?”
Hạng Tinh Hà nhíu mày: “Dì có biết đó là ai không?”
Bà Từ lắc đầu: “Ôi, tôi cũng muốn hỏi thăm xem là ai, nhưng lại không gặp được. Sau này, khi trò chuyện, có người nói lại với tôi. Cậu cũng biết chuyện nhà cậu... Mọi người đều rõ cả, nên chuyện chị cậu đã mất chắc lúc đó cũng đã nói với người kia rồi, có lẽ sau khi biết tin thì họ đã rời đi.”
“Tinh Hà này, nếu cậu muốn biết, để dì tìm hiểu thêm giúp cậu nhé?”
Hạng Tinh Hà do dự một lúc, theo phản xạ cúi đầu nhìn Thẩm Sơ.
Đúng lúc ấy, Thẩm Sơ cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn ta—
Đôi mắt hạnh nhân tròn xoe, trong trẻo như thể cũng đoán được điều gì, nhưng không có phản ứng gì thêm…
Thấy vậy, Hạng Tinh Hà ngẩng đầu lên, lắc nhẹ: “Không cần đâu, cảm ơn dì Từ.”
“Có lẽ là người không quan trọng, không cần bận tâm.”
“Vậy được rồi.”
Bà Từ xoa xoa đầu Thẩm Sơ: “Thôi, mấy đứa mau về dọn dẹp tiếp đi, nhà này lâu lắm rồi không có ai về thăm. Nếu ba mẹ cậu biết có đứa cháu ngoại dễ thương thế này, chắc chắn sẽ vui mừng lắm.”
"Sơ Sơ thật đáng yêu.”
Nhắc đến ba mẹ, nụ cười của Hạng Tinh Hà có chút chua xót, không giống hắn ta…
Nhìn Hạng Tinh Hà như vậy, bà Từ cũng không khỏi thở dài.
“Thật ra sau khi cậu đi rồi, ba mẹ cậu có lẽ cũng hối hận.”
Hạng Tinh Hà cười khổ: “Sao có thể chứ, họ đã vứt hết đồ của tôi ra ngoài, chắc chắn là cảm thấy tôi dơ bẩn—”
“Nhưng sau đó họ lại tìm nhặt đồ của cậu về.”
Bà Từ nghi hoặc: “Tinh Hà, cậu không nhìn thấy sao?”
“Gì cơ—”
Hạng Tinh Hà ngẩn người, lắc đầu: “Tôi không nhìn thấy...”
Nói xong, như thể có chút chờ không kịp, Hạng Tinh Hà dẫn Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh vội vàng quay về nhà kiểm tra, cũng không kịp nói lời tạm biệt với bà Từ, lúc trước khi dọn dẹp, hắn ta hoàn toàn không nhận ra điều đó.
“Ôi dào, có gì đâu, mau về nhà đi.”
Đứa trẻ ngày nào giờ đã trưởng thành, còn bà cũng từ “dì” trở thành “bà”, nhiều chuyện, thực ra sớm nên nhìn nhận thoáng hơn, bởi thời gian rất vô tình. Khi quay đầu nhìn lại, luôn có quá nhiều điều để tiếc nuối.
Vì thế, để không hối hận, đến lúc cần buông tay, cũng phải học cách buông tay.
…
Hạng Tinh Hà dẫn hai đứa nhỏ về nhà, không kịp dọn dẹp, mà bắt đầu tìm đồ của mình.
Hắn ta nhớ lúc bị đuổi ra khỏi nhà, toàn bộ đồ đạc của hắn ta cũng bị vứt ra ngoài... cứ thế rơi vãi khắp nơi, bao gồm cả lòng tự trọng của hắn ta, tất cả đều bị ném đi.
Ngày đó, Hạng Tinh Hà chỉ cầm theo rất ít đồ rồi rời đi.
Hắn ta không biết liệu những món đồ đó có bị người khác nhặt mất hay bị vứt đi như rác không, bởi lúc đó có quá nhiều người đứng xem, hắn ta không thể chú ý đến ai…
Vì ánh mắt đổ dồn về phía hắn ta đã quá nhiều rồi.
Đang mải nghĩ, chợt nghe thấy tiếng Thẩm Sơ—
“Cậu! Ở đây này!”
Cánh cửa một căn phòng được mở ra, Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh đứng ở cửa vẫy tay gọi hắn ta.
Hạng Tinh Hà đứng yên một lúc, chưa bước vào.
Bởi vì đó là phòng của hắn ta…
Vậy những món đồ đó, lại được đặt trong phòng hắn ta sao?
Căn phòng đã từng bị đập phá ấy ư?
Vừa nãy, Hạng Tinh Hà vô thức bỏ qua căn phòng mình từng ở, còn bây giờ…
Hắn ta chậm rãi bước vào, thấy bên trong cũng không có nhiều đồ đạc, nhưng rõ ràng có rất nhiều thứ được đặt trên sàn, hơn nữa, so với các chỗ khác, những món đồ trong phòng này đều được phủ một tấm vải chống bụi.
Thẩm Sơ chạy đến trước, kéo tấm vải gần nhất xuống—
“Phù— khụ khụ!”
Khuôn mặt mũm mĩm của cậu bé nhăn lại, vội buông tấm vải xuống, hai bàn tay nhỏ xua xua trong không trung, như muốn hóa thành bạch tuộc quét sạch bụi!
Tạ Thời Minh vội ôm lấy mặt Thẩm Sơ, vùi vào cổ mình, nhưng chính hắn cũng bị bụi tấn công... Cuối cùng, hai đứa nhỏ đều biến thành “người xám”.
Ngay cả cảm xúc của Hạng Tinh Hà cũng suýt bị cơn bụi làm tan biến…
“Sao cháu lại vội thế? Không biết toàn là bụi sao?”
Hạng Tinh Hà bất lực bước tới, gõ nhẹ lên đầu Thẩm Sơ.
Thẩm Sơ chu môi: “Tại cháu muốn cậu vui lên mà.”
Nghe vậy, Hạng Tinh Hà không khỏi thở dài.
Đứa nhỏ này... luôn làm hắn ta cảm thấy ấm lòng.
Nhưng chính vì cậu ngoan như thế, Hạng Tinh Hà lại càng thêm băn khoăn…