Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 104

Vừa dọn dẹp, họ vừa xem lại những đồ đạc đã từng được lưu giữ trước đây.

Nhưng cũng dọn ra không ít rác rưởi, đồ đạc linh tinh.

Phải đi đổ rác, nếu không căn nhà này sẽ chẳng còn chỗ để đặt chân.

Hạng Tinh Hà xách theo một túi lớn, Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh mỗi người cầm một túi nhỏ, ba người cùng nhau đi về phía thùng rác ở cổng khu chung cư.

Đây là khu chung cư cũ, không phải chỗ gần trường học, nên người trẻ tuổi đã chuyển đi khá nhiều, còn lại chủ yếu là người già. Giờ vẫn còn sớm, trong khu vẫn có vài cụ già dắt chó đi dạo.

Sau khi vứt rác xong, Hạng Tinh Hà liền dẫn đầu quay về.

Lúc này, họ vừa đi đến cửa chung cư thì thấy một ông lão tóc đã bạc phơ bước ra. Khi nhìn thấy Hạng Tinh Hà, ông lão lập tức khựng lại, rồi giơ tay chỉ vào Hạng Tinh Hà:

“Cậu… Ê, cậu không phải là cái đứa đó sao?!”

“Cái đứa thích đàn ông, cái thằng biến…”

Ông lão đột nhiên dừng lại, sau đó tiếp tục chỉ vào Hạng Tinh Hà, nói: “Không phải, sao cậu lại quay về rồi?”

Giọng điệu có chút ghét bỏ, như thể mong Hạng Tinh Hà biến đi ngay lập tức.

“Ba mẹ cậu mất lâu rồi, nghe nói chị cậu chưa kết hôn mà đã có thai, sau đó cũng bỏ nhà đi, chẳng phải đã chết ở ngoài rồi sao? Giờ cậu quay lại làm gì? Nhà các cậu còn có thể ở được à—”

“Ông nên cẩn trọng lời nói.”

Hạng Tinh Hà lạnh lùng: “Nhà của tôi có ở được hay không, đó là chuyện của tôi.”

“Tôi quay về lúc nào, cũng là chuyện của tôi.”

“Và chị tôi ra sao, cũng không cần ông ở đây khua môi múa mép.”

“Lớn tuổi rồi, nên tích chút khẩu đức thì hơn.”

Ông lão lập tức tức đến đỏ bừng mặt, “phì” một tiếng về phía Hạng Tinh Hà: “Cậu đang nói cái gì vậy?! Loại không tôn trọng người lớn như cậu, ngày đó bị đánh gãy chân là đáng đời!”

“Đồ bê đê b**n th**, vô liêm sỉ, giờ lại còn dám vác mặt về đây!”

Lời vừa dứt, sắc mặt Hạng Tinh Hà liền tối sầm lại.

Chưa kịp nói gì, bỗng có một dáng người nhỏ bé bước lên, chắn ngay trước mặt hắn ta—

“Vậy loại người già mà không biết tự trọng như ông thì phải làm sao?!”

Thấy đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ, ông lão cũng giật mình.

Rồi phát hiện không chỉ có một đứa, mà còn có một đứa cao hơn chút, cũng bước lên, chắn trước đứa nhỏ hơn, cả hai cùng ngẩng đầu nhìn ông, ánh mắt trong veo nhưng tràn đầy tức giận.

Bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, sắc mặt ông lão càng thêm khó coi, vừa tức vừa xấu hổ.

“Nhóc… nhóc là con nhà ai thế hả?”

Ông lão tức giận hỏi: “Mẹ nhóc không dạy nhóc cách nói chuyện với người lớn à?!”

“Ông vừa nói mẹ cháu chết ở ngoài rồi, thì làm sao mà dạy cháu được?”

“À… cái này…”

Ông lão trừng mắt, nhất thời không nói nên lời.

“Còn nữa, cậu cháu gây trở ngại gì cho ông sao?!”

Thẩm Sơ chống nạnh, giọng lanh lảnh vang lên—

“Cậu ấy đâu có thèm để ý đến ông đâu!”

…Một khoảng lặng kéo dài.

“Phụt.”

Hạng Tinh Hà ho nhẹ một tiếng, cố nén cười rồi lên tiếng: “Cũng đúng.”

Lời này vừa dứt, sắc mặt ông lão lại càng thêm xấu hổ và khó coi—

“Cậu… các cậu—”

“Này, lão Lý! Ông làm cái gì vậy? Có phải đang bắt nạt trẻ con không!”

Bên cạnh vang lên một tiếng hét lớn, một bà cụ khoảng năm sáu mươi tuổi, trên tay đeo băng đô đỏ bước tới.

Hạng Tinh Hà liền lên tiếng chào một tiếng "Dì Từ", bà là người mà lần trước hắn ta về gặp được, cũng chính bà đã kể cho hắn ta nghe chuyện của gia đình và chị gái. Trước đây, dì Từ cũng từng giúp đỡ hắn ta, không ngờ lần trước trở về, hắn ta lại gặp được bà.

Thẩm Sơ thấy thái độ của Hạng Tinh Hà, liền nghĩ: Ôi chao, đây chẳng phải là cứu tinh sao!

Thế là cậu nhóc mũm mĩm lập tức đặt tay lên bụng, còn lễ phép cúi chào—

“Cháu chào bà ạ.”

Giọng nói ngọt ngào đến lạ.

Ông Lý: “…”

Ông Lý cảm xúc phức tạp, nhưng bà Từ thì lại vô cùng thích thú, nhất là khi thấy hai đứa nhỏ quá đỗi dễ thương, bà liền "Ừ" một tiếng thật vui vẻ, còn cúi xuống xoa xoa gương mặt tròn trịa của hai đứa.

“Bà ơi, bà là cán bộ ưu tú phải không ạ?”

Có lẽ người lớn tuổi đều thích trẻ con mũm mĩm dễ thương, dù sao thì bà Từ càng nhìn càng thấy Thẩm Sơ đáng yêu, thậm chí còn muốn nhận làm cháu ôm về nuôi. Nghe Thẩm Sơ hỏi như vậy, bà cười dịu dàng đáp: “Bé con à, sao cháu biết vậy?”

“Cái này màu đỏ mà!”

Thật ra thì, cậu biết chữ.

Nhưng mà, đôi khi không nên quá thật thà, cần phải biết cách diễn đạt khác đi—

“Ở lớp cháu, bạn nào ngoan đều sẽ được tặng hoa hồng đỏ, hơn nữa ba anh trai của cháu, ở tiểu học và trung học đều là cán bộ lớp, họ cũng có băng đô đỏ như vậy! Cháu nghĩ cái này cũng giống thế ạ.”

Thẩm Sơ mỉm cười tươi rói với bà Từ: “Bà ơi, có phải vậy không ạ?”

“Đúng rồi, cháu đúng là một đứa trẻ thông minh.”

Bà Từ thích thú không thôi, khi thấy Thẩm Sơ giơ tay nhỏ lên méc rằng ông Lý bắt nạt cậu của mình, bà lập tức bừng bừng khí thế, vô cùng mạnh mẽ, sức mạnh bao che cho con kia, hoàn toàn không thể ngăn cản nổi!

Một lớn một nhỏ kết hợp, đúng là vô cùng ăn ý…

Cuối cùng, ông Lý mặt đỏ tía tai, giận đùng đùng bỏ đi, không dám đối đầu!

“Hừ.”

Bà Từ bĩu môi, quay lại cúi xuống xoa đầu Thẩm Sơ: “Bé con, đừng chấp ông già đó, ông ta miệng thối, chúng ta đừng để lời ông ta nói làm ảnh hưởng đến tâm trạng, biết chưa.”

Thẩm Sơ gật gù: “Đó gọi là không chấp nhặt với người khác, chúng ta phải rộng lượng, đúng không ạ!”

"Đúng đúng, cháu nói quá đúng, haha." Bà Từ cười sảng khoái.

Sau đó, bà đứng dậy, nhìn Hạng Tinh Hà, trong giọng nói không giấu được sự cảm thán: “Đứa trẻ này được nuôi dạy tốt quá.”

Bình Luận (0)
Comment