Ngày hôm sau, ba người lại chơi thêm nửa buổi, đến chiều thì Hạng Tinh Hà dẫn hai đứa trẻ rời đi.
Trước đó khi mới trở về nước, hắn ta từng quay lại một lần, biết chuyện xảy ra trong nhà, cũng biết chị gái mình mang thai rồi rời đi, cuối cùng qua đời. Nhưng hắn ta lại không biết chị mình được chôn ở đâu, vì khi đó là Tạ Văn Sơn giúp lo hậu sự cho Hạng Tinh Nguyệt.
Sau này khi tìm được Thẩm Sơ, hắn ta mới hỏi rõ ngọn ngành.
Lần này trở về, hắn ta muốn đưa Thẩm Sơ đến thăm mộ Hạng Tinh Nguyệt, cũng như đến thắp hương cho Tạ Văn Sơn.
Cả hai được chôn cùng một nơi.
Tuy Tạ Văn Sơn mất ở thành phố B, nhưng lá rụng về cội, ông vẫn muốn được trở về quê nhà.
Ngay cả mộ phần của Hạng Tinh Nguyệt, trước đây nhà họ Thẩm cũng đã đưa đến cùng một nơi với Tạ Văn Sơn.
Phải nói rằng, nhà họ Thẩm thật sự rất tốt với Thẩm Sơ, cũng rất coi trọng cậu, nếu không thì đã chẳng làm đến mức này.
Hạng Tinh Hà thật sự rất cảm kích, thậm chí từng nghĩ hay là cứ rời đi cho rồi, để mọi người không khó xử.
Nhưng hắn ta thật sự luyến tiếc Thẩm Sơ.
Càng ở chung, lại càng luyến tiếc.
Trên bia mộ, chỉ có một tấm ảnh trắng đen của Hạng Tinh Nguyệt.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Sơ thấy Hạng Tinh Nguyệt – dù nhìn ra được là chụp lúc sức khỏe bà không tốt, nhưng người trong ảnh vẫn rất đẹp.
Hạng Tinh Hà đưa tay lau bức ảnh trên bia mộ: “Bé cưng, mẹ cháu có phải rất đẹp không?”
Thẩm Sơ gật đầu, ừ một tiếng.
“Đẹp.”
“Cháu rất giống chị ấy.”
Nói rồi, Hạng Tinh Hà quay sang nhìn Thẩm Sơ: “Mặt mày giống, miệng cũng giống.”
Nhóc mập sờ sờ vào mũi mình: “Thế còn chỗ này? Không giống à, cậu?”
“Cái này…”
Hạng Tinh Hà đưa tay bẹo má cậu nhóc một cái, không nói gì.
Đến giờ hắn ta vẫn không biết chị mình mang thai con của ai, nếu lúc trước hắn ta không rời đi thì tốt rồi, có lẽ đã không đến nỗi chẳng hay biết gì. Nhưng tiếc là trên đời không có chữ “nếu”, dù sao mọi chuyện cũng đã thành ra thế này.
Làm sao hắn ta có thể không hận…
Nhưng người hắn ta hận nhất, vẫn là chính mình.
Nếu sớm biết mọi chuyện sẽ như thế này…
Hạng Tinh Hà nghĩ ngợi gì đó, rồi lắc đầu – sớm biết thì sao? Liệu hắn ta có ngăn được chính mình không?
Nói nhiều, nghĩ nhiều, đều đã quá muộn rồi.
“Cậu ơi, mẹ còn ảnh nào khác không? Cháu muốn xem.”
Sau khi được gặp Hạng Tinh Nguyệt, Thẩm Sơ bắt đầu có nhiều cảm xúc chân thật hơn.
Cậu cũng không kiềm được mà muốn hiểu rõ hơn về mẹ ruột của mình.
Cậu biết vừa rồi vì sao Hạng Tinh Hà lại im lặng.
Nhưng so với người cha ruột mà cả đời chưa từng gặp mặt, Thẩm Sơ thật ra không để tâm lắm.
Dù gì thì đến tận năm 18 tuổi, cậu cũng chưa từng nghe bất kỳ tin tức gì về người đó.
Nên là cũng chẳng sao.
Nhưng Hạng Tinh Nguyệt thì khác, cậu biết mẹ ruột mình từng rất lo cho mình, đến tận khi mất vẫn còn nhớ đến cậu. Giờ được cùng Hạng Tinh Hà đến đây, dĩ nhiên cậu muốn biết thêm nhiều điều về mẹ mình.
“Có chứ, nhưng ở nhà cũ của chúng ta. Cháu muốn đến xem không?”
“Chắc vẫn còn đó…”
Lần trước về, Hạng Tinh Hà không bước vào nhà, chỉ nghe ngóng thông tin từ người khác.
Sau đó không dám đối mặt, sợ nhìn cảnh cũ mà đau lòng.
Nhưng giờ có Thẩm Sơ đi cùng, tâm trạng cũng đã tốt hơn, đương nhiên dù thế nào cũng phải quay lại một lần.
— Căn nhà mà từ khi chủ động bước ra, hắn ta chưa từng quay lại nữa…
…
Trước khi đi, họ còn đến thăm mộ Tạ Văn Sơn.
Người đàn ông trong ảnh dù trông có vẻ trầm lặng ít nói, nhưng mặt mũi đoan chính, ánh mắt dịu dàng, khóe mắt như mang theo nụ cười, khiến ai nhìn vào cũng thấy có cảm tình – là gương mặt của một người tốt.
Đứng trước mộ ông, Tạ Thời Minh không khỏi có chút trầm lặng hơn.
Đến tận bây giờ, khi nhắc đến ông, Tạ Thời Minh vẫn quen miệng gọi là “ba”, đủ để thấy tình cảm giữa hai cha con họ sâu đậm thế nào – dù gì họ cũng đã nương tựa vào nhau mà sống suốt bao năm.
Thẩm Sơ và Hạng Tinh Hà cũng rất nghiêm túc thắp hương.
Bởi vì những ngày tháng cuối cùng của Hạng Tinh Nguyệt, nếu không phải có Tạ Văn Sơn, thì có lẽ bà còn thê thảm hơn nhiều.
Họ đều nên cảm ơn người đàn ông này.
Thẩm Sơ nắm tay Tạ Thời Minh: “Anh thấy chưa.”
“Hửm?”
“Vì có anh, nên lúc mẹ và chú ấy ra đi, chắc đều cảm thấy an lòng.”
Thẩm Sơ mỉm cười với Tạ Thời Minh: “Có một người con trai như anh, chú ấy nhất định rất vui, cũng rất tự hào. Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã thay em ở bên mẹ.”
“Anh rất tuyệt vời, nếu không, chú ấy đã chẳng nghĩ cho anh đến thế, liều mạng cũng phải giúp anh tìm được người thân.”
“Có thể giúp anh tìm được gia đình trước khi ra đi, chú ấy nhất định rất vui và mãn nguyện.”
Tạ Thời Minh ngẩn ngơ nhìn Thẩm Sơ, rồi siết chặt tay cậu, mắt đỏ hoe, gật đầu mạnh: “Ừ.”
Hắn vẫn nhớ rõ hình ảnh lúc ba qua đời, ông nói ông không còn gì nuối tiếc.
Là vui, là yên tâm. Hắn đã thấy được nụ cười trên gương mặt ba.
Đến lúc này, cuối cùng Tạ Thời Minh cũng có thể hoàn toàn buông bỏ.
…
Sau khi nói lời tạm biệt với Hạng Tinh Nguyệt và Tạ Văn Sơn, Hạng Tinh Hà tiếp tục đưa Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh về nhà cũ của mình.
— Từ lúc Hạng Tinh Nguyệt rời đi, rồi đến khi lo hậu sự cho cha mẹ, sau đó bệnh nặng rồi qua đời, cũng không quay lại mấy. Ngôi nhà ấy, chẳng biết đã phủ bao nhiêu lớp bụi, bụi bám thành đất luôn rồi.
Vì thế sau khi gọi người mở khóa, họ phải dọn dẹp lại nội thất bên trong.
Nhưng có lẽ vì trước đó Hạng Tinh Nguyệt đã bán bớt đồ đạc, nên bên trong cũng không còn nhiều.
Hạng Tinh Hà vốn định thuê người đến giúp, nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy tò mò và hứng thú của Thẩm Sơ, hắn ta lại thôi, bèn mua khẩu trang, mũ, và đồ dọn dẹp nhỏ, rồi bắt đầu cùng hai đứa trẻ tất bật dọn dẹp.