Về chuyện này, Thẩm Sơ thích vô cùng, nói gì cũng muốn ở trong lều.
Cậu bé trực tiếp nắm lấy tay Hạng Tinh Hà, mông nhỏ ngồi phệt xuống đất không chịu đi: “Không sao đâu cậu, thật sự không lạnh mà!”
“Ở lều vui mà, cháu chưa được trải nghiệm, cháu muốn ở lều, muốn ở, muốn ở, nhất định phải ở!”
Hạng Tinh Hà bất lực, buột miệng nói: “Sao cháu lại giống với——”
“Hửm?”
Nhóc mập ngẩng đầu lên: “Giống ai cơ?”
“Không có gì.”
Hạng Tinh Hà thở phào một hơi:
“Thôi được rồi, nếu cháu thích thì cứ ở đi, để cậu sắp xếp lại bên trong cho ấm một chút.”
“Ừm...”
Trong lúc Hạng Tinh Hà đi sắp xếp, Thẩm Sơ xoa cằm thịt của mình, trầm ngâm suy nghĩ.
Không nghi ngờ gì——
Cậu của cậu chắc chắn đã từng đến đây.
Nhưng đến cùng ai chứ?
Cảm giác như trên người cậu có rất nhiều bí mật.
Có lẽ cậu đã phải một mình gánh vác rất nhiều chuyện, lại không muốn nói ra.
Hừm.
Thẩm Sơ vừa định quay sang nói gì đó với Tạ Thời Minh, thì phát hiện Tạ Thời Minh đang ngẩn người, không biết nghĩ gì.
Từ lúc trước đã như vậy rồi.
Lúc chơi thì không sao, nhưng hễ yên tĩnh là lại như có tâm sự.
Thẩm Sơ đưa đầu sát lại, thò trước mặt Tạ Thời Minh——
“Làm gì thế?”
Tạ Thời Minh hồi thần, nhìn cậu.
“Hử?”
Nhóc mập nghiêng đầu: “Nhìn em như vậy làm gì?”
“Bé cưng.”
“Hả?”
Thẩm Sơ đưa tay gãi gãi má, thật là, mỗi lần Tạ Thời Minh gọi vậy, cậu vẫn chưa quen được.
Cứ thấy ngượng ngượng, ha ha.
“Anh cũng có những điều mình thích và muốn làm...”
Thẩm Sơ: “?”
Tạ Thời Minh tiếp tục nói khẽ: “Nhưng anh không thể ép người khác làm theo ý mình được.”
Vậy nên?
Thẩm Sơ có chút chưa hiểu.
Chỉ thấy Tạ Thời Minh đưa tay lên, xoa xoa đầu cậu.
“Vậy nên em muốn làm gì thì cứ làm đi, chỉ cần em vui là được.”
Tạ Thời Minh nghiêm túc nói: “Anh cảm thấy, để em làm những điều khiến em vui, thì anh cũng sẽ rất vui.”
Thẩm Sơ…
Cậu ngẩn người một lúc lâu.
Dù không nói rõ, nhưng Thẩm Sơ đại khái hiểu được ý của Tạ Thời Minh——
Trước đây cậu chưa từng nói với Tạ Thời Minh chuyện mình sẽ rời đi, vậy mà hóa ra Tạ Thời Minh vẫn luôn nghĩ đến chuyện đó.
Không những nghĩ đến, mà còn nhìn ra được suy nghĩ của cậu sao?
Thẩm Sơ há miệng, nhưng không biết phải nói gì.
Cậu thế mà lại có lúc cứng họng như vậy.
…
Tối đến, ba người cùng nằm trong lều.
Thẩm Sơ nằm ở giữa, Tạ Thời Minh và Hạng Tinh Hà nằm hai bên, phía trên đầu là một lớp màn trong suốt, có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài. Hôm nay thật may mắn, ban ngày trời đẹp nên ban đêm có thể nhìn thấy sao.
Ngoài ra, có một chú gấu trúc đỏ cũng ở trong lều với họ.
Là con lúc đầu dùng đuôi cọ lên mặt Thẩm Sơ, không ngờ đến tối lại tìm đến, giờ thì cuộn tròn ở bên chân Thẩm Sơ.
“Cậu ơi, trước đây cậu cũng ngắm sao như vậy à? Cũng từng ngủ lều ạ?”
Thẩm Sơ đặt tay nhỏ lên bụng tròn, bất chợt hỏi.
Cậu tưởng Hạng Tinh Hà sẽ không trả lời, hoặc lại đánh trống lảng như mọi khi, không ngờ lần này sau khi im lặng hai giây, hắn ta lại đáp——
“Có ngủ lều rồi, nhưng hôm đó trời âm u, ban đêm còn mưa nữa, tuy là mùa hè nhưng lạnh hơn bây giờ nhiều.”
“Ủa? Vậy thì không thấy sao à?”
Không biết Hạng Tinh Hà đang nghĩ đến gì, khẽ mỉm cười: “Cũng không sao.”
“Sao mà không sao được chứ?”
Hạng Tinh Hà chẳng buồn quay đầu lại, đưa tay ấn đầu Thẩm Sơ:
“Chuyện đó không phải thứ con nít như cháu nên hỏi.”
“Cháu nói nhiều quá rồi, yên tĩnh đi nào, bé cưng.”
Thẩm Sơ: “...”
Một lúc sau, nhóc mập lẩm bẩm: “Không phải là ngắm cùng anh Giản Hành đấy chứ?”
“Khụ khụ——”
Hạng Tinh Hà bị sặc nước miếng…
Kết quả là Tạ Thời Minh còn hùa theo: “Vậy nên đúng là cùng anh Giản Hành ạ?”
Hạng Tinh Hà: “...”
“Cậu ơi, sao cậu lại ra nước ngoài? Còn nữa, cậu với anh Giản Hành quen nhau từ trước, mà giờ sao lại như cãi nhau vậy? Hai người có xích mích gì hả? Có muốn kể với cháu không?”
Nhóc mập vỗ vỗ ngực: “Cháu là áo bông nhỏ chu đáo đó.”
“Cậu kể cho cháu nghe đi——”
“Kể cho cháu nghe thì sao nào?”
Thẩm Sơ dõng dạc đáp: “Tất nhiên là để thỏa mãn tính tò mò của cháu rồi!”
Hạng Tinh Hà: “...”
“He he.”
Chọc ghẹo Hạng Tinh Hà xong, Thẩm Sơ lại bỗng nghiêm túc nói: “Thật ra cháu chỉ muốn hiểu thêm về cậu thôi.”
Hạng Tinh Hà sững người.
“Cậu là người nhà của cháu, cũng là người thân của cháu, có chuyện gì, cậu có thể nói với cháu mà.”
Một lúc lâu sau, Hạng Tinh Hà không nói gì.
Mãi đến khi Thẩm Sơ mơ mơ màng màng buồn ngủ, một bàn tay đưa qua kéo chăn cho cậu và Tạ Thời Minh, nhẹ nhàng vỗ vai cậu, dỗ cậu đi vào giấc ngủ, bên tai lờ mờ vang lên một tiếng thở dài thật sâu——
“Không phải không muốn nói với cháu, mà là cậu cũng không biết mở lời thế nào.”
Ừm.
Thẩm Sơ cử động, bàn tay nhỏ nắm lấy ngón tay của Hạng Tinh Hà.
Ánh mắt Hạng Tinh Hà lập tức dịu lại, ánh mắt nhìn Thẩm Sơ không khỏi mềm mại.
Thế nhưng, nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt hắn ta lại dần tối xuống——Nếu đứa cháu nhỏ của hắn ta biết chuyện trong quá khứ, biết... hắn ta thích con trai, liệu còn muốn nhận hắn ta là cậu không?
Có lẽ đến lúc đó chỉ mong hắn ta nhanh chóng ra nước ngoài hơn?
Đàn ông với đàn ông... e rằng trong mắt bất cứ ai cũng đều là không bình thường.