“Á!”
“Cậu chạy mất rồi! Mau đuổi theo—”
…
Để chuộc lỗi với nhóc mập, Hạng Tinh Hà đã mua hai cái đuôi gấu trúc đỏ nhỏ xíu làm đồ trang trí, buộc sau lưng hai đứa nhỏ. Màu nâu đỏ, mập mạp và dài, phía trên còn có chín đoạn vòng tròn, lúc đi lắc lư rất dễ thương.
Thẩm Sơ nắm tay Tạ Thời Minh, trong lòng cứ nhắc mãi phải đi tìm gấu trúc đỏ. Dù có nhân viên chỉ đường, nhưng khu vực hoạt động của gấu trúc đỏ quá rộng, nên một lúc lâu vẫn chưa gặp được.
Tạ Thời Minh cứ vậy đi theo Thẩm Sơ.
Thẩm Sơ đi đâu, hắn liền theo đó, đồng thời lắng nghe Thẩm Sơ nói về các loài động thực vật ở đây.
“Bé cưng.”
Tạ Thời Minh đột nhiên hỏi: “Có phải em rất thích mấy thứ này không?”
“Hử?”
Thẩm Sơ chớp mắt: “Sao anh lại hỏi vậy?”
“Cảm giác em rất thích.”
Nên nói là, từ sau khi Hạng Tinh Hà kể cho họ nghe những câu chuyện đó, hắn mới phát hiện Thẩm Sơ đặc biệt quan tâm đến mấy thứ này.
Trước kia thì lười chẳng muốn làm gì, cứ như con chuột lang nước béo nằm một chỗ. Bây giờ thì thường xuyên tìm hiểu cái này cái kia, hóa ra không phải lười mà là trước kia không có thứ gì khiến cậu thấy hứng thú.
Hoặc có thể nói, trước đây Thẩm Sơ chưa phát hiện ra bản thân thích những thứ này?
Nghĩ đến đây, Tạ Thời Minh không khỏi cúi mắt.
Hắn từng hỏi riêng Hạng Tinh Hà, hỏi hắn ta có thật sự định ra nước ngoài không, và liệu có thể đừng đi không.
Nhưng Hạng Tinh Hà chỉ xoa đầu hắn, thở dài bất lực—
Ngoài Thẩm Sơ ra, trong nước chẳng còn điều gì khiến hắn ta lưu luyến.
Vậy nên, quyền quyết định luôn nằm trong tay Thẩm Sơ.
Không phải hắn ta ra nước ngoài, Thẩm Sơ phải đi theo, mà là hắn ta ra nước ngoài, Thẩm Sơ có muốn đi theo hay không.
Muốn hay không, còn tùy vào quyết định của Thẩm Sơ.
Hạng Tinh Hà có lý tưởng mà mình muốn theo đuổi, hắn ta cũng dạy Thẩm Sơ như vậy — phải xác định rõ bản thân muốn gì, rồi mới làm. Có thể sẽ gặp rất nhiều khó khăn và lựa chọn, nhưng đường là mình chọn, chỉ cần không khiến bản thân hối hận là được.
“Vì thấy rất thú vị.”
Thẩm Sơ suy nghĩ rồi gật đầu, lại xác nhận một lần nữa: “Thật sự rất thú vị, em rất thích.”
Trước đây cậu là “mọt sách” chỉ biết học, rất ít tiếp xúc với những thứ ngoài chuyện học hành, bởi chỉ riêng chuyện học thôi đã chiếm hết sức lực, làm gì còn dư thời gian hay tinh thần để quan tâm cái khác.
Huống chi trước kia cậu cũng không tiếp xúc gần với Hạng Tinh Hà như bây giờ, cũng chưa từng nghe Hạng Tin Hà kể những câu chuyện đó.
Thích không?
Giờ nghĩ lại, đúng là thích.
Vì hứng thú nên cậu sẵn sàng làm điều gì đó.
Chứ không phải như trước kia, ép bản thân làm những việc mình không thích.
Hơn nữa, khi quay lại thời thơ ấu, có rất nhiều thứ cậu đã từng học, từng biết rồi.
Thẩm Sơ tuy không phải thiên tài, nhưng cũng không ngốc, lại từng rất chăm chỉ, nên nhiều thứ bây giờ đối với cậu mà nói là đã biết rồi, có phần nhàm chán.
Nhưng những điều Hạng Tinh Hà kể, cậu chưa từng nghe, chưa từng tiếp xúc, nên dĩ nhiên là thấy mới lạ và hấp dẫn — vì đó là lĩnh vực tri thức mà cậu chưa từng chạm đến.
Đang nói chuyện, đột nhiên cảm thấy có gì đó sượt qua mặt mình.
Rồi thấy Tạ Thời Minh đơ người ra, mắt nhìn chằm chằm phía sau cậu.
“Gì thế?”
Thẩm Sơ nhỏ giọng hỏi, rồi cảm thấy có thứ gì đó áp sát sau lưng, cậu liền quay đầu lại theo phản xạ—
Phía sau là hàng rào gỗ thấp, chỉ để trang trí.
Vậy nên khi cậu quay đầu lại, liền đụng mặt một con gấu trúc đỏ—
Lưng và đầu màu nâu đỏ, bốn chân màu đen, chỉ có tai, lông mày, má và vùng quanh miệng là màu trắng. Cái đuôi nâu đỏ còn có vòng đen, cả người tròn trịa mập mạp.
Con gấu trúc đỏ chạm mắt với Thẩm Sơ, rồi nhảy xuống khỏi hàng rào, đi một vòng quanh cậu.
Cuối cùng còn dùng đuôi mình khều nhẹ cái đuôi giả sau lưng Thẩm Sơ, rồi ngồi bệt xuống trước mặt cậu.
Oa wow…
Thẩm Sơ cũng ngồi xổm xuống, đưa tay thử sờ vào con gấu trúc đỏ.
Sau đó, mắt cậu sáng rực lên, quay sang nhìn Tạ Thời Minh—
“Mềm lắm!”
Cả khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ “thích quá đi mất”.
Có lẽ là vì giống nhau ở điểm nào đó, lại thêm cái đuôi béo phía sau, chẳng mấy chốc, lại có thêm hai con gấu trúc đỏ xuất hiện, ngồi thành hàng vây quanh Thẩm Sơ, ngửa cái đầu tròn nhỏ nhìn cậu.
Thẩm Sơ đứng dậy đi về phía trước, đằng sau lập tức có một hàng gấu trúc đỏ đi theo.
Tất cả đều vung vẩy cái đuôi dài tròn trịa, vừa mập vừa lùn.
“Chắc chúng nó tưởng cháu là đồng loại đấy, bé cưng.”
Hạng Tinh Hà thực sự cảm thấy buồn cười, dù rõ ràng là không giống, nhưng sao nhìn đâu cũng thấy giống vậy.
“Cháu nhìn xem, chúng chẳng đi theo A Minh, bé cưng, cháu nên tự hỏi xem tại sao đi.”
Thẩm Sơ: “…
Đừng tưởng cậu không nghe ra Hạng Tinh Hà đang ám chỉ điều gì!
Hừ, cậu không thèm trả lời đâu.
Nhưng được chơi cùng gấu trúc đỏ, Thẩm Sơ vẫn rất vui.
Sau đó còn xin nhân viên mấy miếng táo cắt nhỏ, lần lượt cho mấy chú gấu trúc đỏ đi theo cậu ăn.
Ngay cả Tạ Thời Minh cũng chơi đùa với gấu trúc đỏ suốt.
Tới chiều muộn, Hạng Tinh Hà đưa hai đứa trẻ ngồi xe điện về chỗ nghỉ, cũng nằm trong khuôn viên sở thú. Ở đó có một ban công rất lớn, vì ở trên cao nên tầm nhìn rất đẹp, mà trên ban công lại còn có lều trại.
Dù thời tiết đã se lạnh, nhưng vì hai bên có chắn gió, nên vẫn có thể ngủ ngoài trời.
Trên đỉnh lều hướng ra ngoài còn có một vùng trong suốt, có thể nằm trong lều ngắm sao đêm.