Không biết bên trong là ai, xe thì đúng là đã lái tới và dừng lại, nhưng người bên trong lại không chịu xuống xe.
Hết cách, Hạng Tinh Hà đành tự mình mở cửa xe.
Hắn ta muốn xem thử, rốt cuộc là ai đang bám theo họ.
Ồ hô hô!
Thẩm Sơ cũng nắm chặt tay Tạ Thời Minh.
Căng thẳng quá!
Rốt cuộc là ai vậy—
“Cạch.”
Cửa xe mở ra, khi nhìn rõ người bên trong, Hạng Tinh Hà lập tức sững người.
“Sao lại là cậu?!”
Nói xong, lông mày hắn ta lập tức nhíu chặt lại, lửa giận còn bốc lên dữ dội hơn…
Hạng Tinh Hà vươn tay, lôi người trong xe xuống.
“Giản Hành! Cậu điên rồi sao?!”
“Gì cơ?”
Cậu nhóc mũm mĩm phía sau há miệng, liếc mắt nhìn Tạ Thời Minh: “Là anh Giản Hành sao?!”
Hóa ra từ đầu đến giờ, người lái xe "đuổi theo" họ lại là anh Giản Hành?
“Hạng Tinh Hà, anh định đi đâu vậy?”
Thấy sắc mặt Hạng Tinh Hà còn khó coi hơn lúc nãy, Giản Hành hơi rụt vai lại, nhưng vẫn không nhịn được lên tiếng chất vấn—
“Anh đang tránh mặt tôi đúng không?! Hay là… anh lại định rời đi?!”
Hạng Tinh Hà mặt lạnh tanh: “Liên quan gì đến cậu?”
Nghe câu này, sắc mặt Giản Hành lập tức trắng bệch.
“Mau về đi.”
Giản Hành không nói gì, mặt trắng bệch nhưng vẫn không chịu nhúc nhích.
“Vậy thì tùy cậu.”
“Hạng Tinh Hà!”
Hạng Tinh Hà xoay người định rời đi—
“Giờ tôi không rời đi, nhưng tôi muốn đến thăm mộ chị tôi và ba mẹ tôi, cậu cũng muốn đi theo sao?”
Nghe được câu đầu, mặt Giản Hành vừa mới lộ ra chút vui mừng, nhưng khi nghe đến câu sau, sắc mặt càng trở nên trắng bệch hơn.
Còn chưa kịp nói gì thì lại nghe thấy tiếng vịt con kêu quạc quạc hai tiếng, rồi giọng trẻ con vang lên—
“Nhưng mà cậu ơi, không phải cậu bảo là sẽ đi chơi trước sao? Cháu nghĩ xong sẽ đi đâu chơi trước rồi đó.”
Không biết Thẩm Sơ đã đến gần từ lúc nào, trong tay còn cầm một con vịt màu vàng nhỏ, bóp một cái là lại kêu “quạc quạc” hai lần: “Cậu ơi, cậu đang nói dối hả? Hay cậu gạt cháu? Cậu nói đi cậu!”
“Quạc quạc! Quạc——”
Hạng Tinh Hà: “……”
Đúng là cái đứa phá bĩnh…
Giản Hành nhìn Hạng Tinh Hà, rồi cúi xuống trước mặt Thẩm Sơ.
“Nhóc mập——”
“Không, khụ, ý anh là: em bé vừa đáng yêu vừa lương thiện, người gặp người thích hoa hoa gặp hoa nở— các em và cậu sắp đi chơi hả? Không phải sắp rời đi sao? Không phải đang trên đường ra sân bay à?”
“Hả? Sân bay?” Thẩm Sơ nghiêng đầu khó hiểu.
Chỉ thấy Giản Hành chỉ vào biển chỉ đường không xa—
“Đây là đường ra sân bay đó.”
Cậu nhóc mũm mĩm lập tức nhìn sang Hạng Tinh Hà, sau đó lấy tay che miệng cười khúc khích.
Hiểu lầm lớn rồi.
Hạng Tinh Hà: “……”
“Vậy ra vì tôi lái trên đường đến sân bay nên cậu mới cứ bám theo không rời?”
Giản Hành nhỏ giọng nói thầm: “Lúc ở đoàn phim anh cứ tránh mặt tôi, rồi lại bất ngờ rời đi không nói một lời…”
“Nếu tôi muốn đi thì cậu muốn cũng không ngăn được.”
Hạng Tinh Hà lạnh nhạt nói: “Hơn nữa sớm muộn gì cũng phải rời đi, không phải sao.”
……
Cuối cùng, Giản Hành vẫn rời đi.
Đến nhanh, đi cũng nhanh.
Giống như bị câu nói cuối cùng của Hạng Tinh Hà chọc trúng chỗ đau.
Sau đó, Hạng Tinh Hà có vẻ hơi trầm mặc.
Mà chuyện xen ngang này, không ảnh hưởng gì đến Thẩm Sơ, chỉ là cuộc đối thoại giữa hai người lớn khiến cậu bất chợt nhận ra—— cậu của cậu rốt cuộc đã trải qua những gì? Có phải có liên quan đến ông bà ngoại mà cậu chưa từng gặp không?
Trước giờ cậu chưa từng nghĩ đến những chuyện đó, là vì chưa từng tiếp xúc.
Nhưng chuyến đi này, liệu cậu có thể biết được điều gì không?
….
Thành phố C, giáp ranh với thành phố B.
Nhà của Tạ Văn Sơn ở đây, nhà của Hạng Tinh Hà cũng ở đây.
Nhưng Hạng Tinh Hà định dẫn hai đứa nhỏ đi chơi hai ngày trước, rồi mới tới thăm chỗ khác.
Điểm đến đầu tiên của họ là sở thú——
Thật ra nói là sở thú cũng không hẳn chính xác, vì nơi này còn có dịch vụ lưu trú, có khu vui chơi giải trí, thậm chí còn có đồi núi để leo, phong cảnh rất đẹp, là kiểu khu du lịch kết hợp giữa nhân tạo và tự nhiên.
Lúc này người không đông, không chen chúc, cảm giác vô cùng dễ chịu.
Trước đó Thẩm Sơ đã ôm điện thoại của Hạng Tinh Hà tra thông tin, nghe nói ở đây có nuôi thả gấu trúc đỏ, có thể tình cờ gặp được!
“Cháu muốn ngủ ở đây một đêm, ngủ cùng gấu trúc đỏ.”
“Vậy thì cháu phải tìm thấy chúng mới được.”
Hạng Tinh Hà xoa đầu Thẩm Sơ: “Còn phải để chúng chủ động đi theo cháu nữa.”
“Cậu ơi, trước đây cậu đã từng gặp gấu trúc đỏ chưa?”
Hạng Tinh Hà khựng lại: “Gặp một lần rồi.”
“Là lúc ở trong nước.”
Cậu nhóc -thám tử- mũm mĩm nheo mắt: “Cậu từng tới chỗ này rồi phải không?”
Lúc nãy lái xe đến, hầu như không cần dùng đến định vị.
Hạng Tinh Hà bất đắc dĩ, cúi xuống nhéo má Thẩm Sơ: “Cháu hỏi nhiều thế làm gì?”
Thẩm Sơ chống nạnh: “Cậu phải nói là ‘sao cháu thông minh thế’ mới đúng!”
“Ha, cháu đoán đúng rồi hả?”
Hạng Tinh Hà nhét cái tay mũm mĩm của Thẩm Sơ vào tay Tạ Thời Minh: “Trông chừng thằng nhóc lanh lợi này giúp chú.”
“Cậu lại lảng sang chuyện khác rồi!”
“Hay là lấy sợi dây buộc cháu lại nhé? Ở đây có khá nhiều người.”
“Cậu đang hỏi một đằng trả lời một nẻo!”
“Cái bụng nhỏ mũm mĩm của cháu chắc buộc không vừa đâu, vẫn là buộc vào cổ tay cháu, đầu dây bên kia buộc vào cổ tay A Minh.”
Thẩm Sơ: “……”
Cậu cúi đầu nhìn cái bụng nhỏ của mình, ra sức hít vào.
Rõ ràng không to tí nào mà!
Đây là bụng bia nhỏ đặc trưng của trẻ con thôi!
“Phụt.”
Hạng Tinh Hà nhịn cười bước lên phía trước.
Tạ Thời Minh đung đưa tay Thẩm Sơ: “Bé cưng, sao em cứ để bị dắt mũi mãi thế?”