Tô Lạc Duyệt: “Đi thì đi được, nhưng còn công việc của cậu…”
“Chỉ quay vài cảnh tĩnh thôi, vốn dĩ cũng cần ra ngoài tìm cảm hứng, có thể làm trước một số việc, sẽ không ảnh hưởng gì lớn.”
“Vậy thì tốt, hai đứa nhỏ này làm phiền cậu rồi.”
Tô Lạc Duyệt ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng lại không nhịn được mà thở dài.
Có phải bà nên chuẩn bị sẵn tâm lý không?
Bà liếc nhìn nhóc mập đang lắc lư đôi chân béo múp vì nghe sắp được đi chơi, đứa nhỏ này bẩm sinh thân thiện, mới vài ngày đã thân thiết với cậu ruột đến mức này, bà nên chuẩn bị sẵn tâm lý rồi…
Dù sau này kết quả như thế nào, chỉ cần bé cưng của bà vui vẻ là được.
…
Vì đã quyết định đi chơi vài ngày, đương nhiên là đi càng sớm càng tốt.
Hạng Tinh Hà còn dự định tự lái xe đưa hai đứa nhỏ đi, như vậy đi đâu cũng tiện hơn.
Sáng sớm hôm sau.
Thẩm Sơ đã kéo Tạ Thời Minh chuẩn bị xong hành lý, cậu bé vô cùng háo hức với chuyến đi này.
Dù gì thì trước kia cũng hiếm khi đi du lịch…
Ai, bình thường toàn vùi đầu học tập, giờ nghĩ lại mới thấy đúng là quá thiệt rồi.
Thế giới rộng lớn thế kia, sao có thể không đi xem chứ!
Thẩm Sơ hưng phấn xoa xoa tay nhỏ, ngồi trên ghế trẻ em mà còn không ngồi yên—
“Cậu ơi, chúng ta đi đâu trước vậy?”
“Trước tiên đi chơi cái đã.”
“Vậy là đi đâu chơi trước ạ?”
Hạng Tinh Hà: “Hai đứa bàn bạc xem muốn đi đâu, cậu sẽ đưa hai đứa đi đến chỗ đó trước.”
Vừa nói, hắn ta vừa khởi động xe.
Dù sao cũng phải lên đường, cứ lái xe trước đã.
Thẩm Sơ ở phía sau luyên thuyên với Tạ Thời Minh.
Đương nhiên, chỉ có một mình cậu luyên thuyên, Tạ Thời Minh thì thỉnh thoảng gật đầu hưởng ứng.
Hạng Tinh Hà vừa lái xe vừa nghe, không khỏi cảm thấy bất lực.
Đây mà là hai đứa bàn bạc gì chứ, rõ ràng là một đứa nói một đứa nghe, đứa nói thì líu lo không ngừng, đứa nghe thì ừ ừ gật đầu không điều kiện, dù cho nhóc mập này cứ đổi ý liên tục, nhưng đối phương vẫn kiên nhẫn…
Đang thấy buồn cười thì bỗng chú ý đến điều gì đó, sắc mặt Hạng Tinh Hà chợt nghiêm lại.
“...Cậu ơi?”
“Cậu ơi!”
Thẩm Sơ sau khi quyết định được nơi muốn đi thì gọi Hạng Tinh Hà.
Nhưng gọi hai ba lần, Hạng Tinh Hà mới có phản ứng, hơn nữa thanh âm trả lời còn có vẻ không bình thường?
“Cậu làm sao vậy?”
Hạng Tinh Hà do dự một chút rồi trầm giọng nói: “Có người đang bám theo.”
“Cái gì?!”
“Thật hay giả vậy?”
Thẩm Sơ lập tức quay đầu nhỏ nhìn ra cửa sổ phía sau, mặt tròn dí sát vào kính: “Đâu, đâu?!”
Tạ Thời Minh kéo cậu lại, sợ cái mặt tròn ấy làm bể cửa kính.
“Hai đứa ngồi yên, để cậu xem thử có cắt đuôi được chiếc xe kia không.”
Sắc mặt Hạng Tinh Hà trầm xuống. Từ lúc rời khỏi biệt thự nhà họ Thẩm, không bao lâu hắn ta đã phát hiện có xe bám theo phía sau. Hiện tại mọi việc vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống, không chừng có kẻ vẫn muốn tìm cơ hội quay chụp gì đó?
Chuyện này tuyệt đối không thể xem nhẹ, Hạng Tinh Hà cũng không muốn để chiếc xe đó ảnh hưởng đến chuyến đi của họ—
Hắn ta tìm thời cơ, quẹo vào một con đường ít xe hơn.
Nhưng chiếc xe phía sau lại càng bám sát hơn.
Hơn nữa thái độ còn ngang ngược, chẳng thèm giấu diếm?!
Hạng Tinh Hà tức đến suýt bật cười.
“Các bé ngoan, có sợ không? Nếu sợ thì—”
“Không sợ!”
Còn chưa nói hết câu thì đã nghe thấy giọng nhỏ của Thẩm Sơ vang lên đầy phấn khích, giọng cao vút.
Hạng Tinh Hà: “…”
Không cần thiết phải hào hứng như vậy đâu.
Nhưng thế cũng tốt.
Với tình huống thế này, đã không cắt đuôi được, thì hắn ta có thể mạnh tay hơn—
Khi đến đoạn đường ít xe, Hạng Tinh Hà nắm bắt cơ hội, với kỹ thuật lái xe siêu đỉnh, trong lúc Thẩm Sơ còn chưa kịp phản ứng, đã ép được chiếc xe phía sau phải dừng lại!
Sau đó, hắn ta đưa xe vào làn dừng xe tạm thời bên cạnh.
Chiếc xe phía sau cũng lề mề lái tới.
Thấy vậy, Hạng Tinh Hà tháo dây an toàn, mở cửa xe rồi bước xuống.
Thẩm Sơ cũng định tháo dây an toàn ở ghế trẻ em, cậu cũng muốn xem!
Trời ơi! Sắp có chuyện gì đó xảy ra sao?! Hồi hộp quá, hồi hộp quá, cậu ơi lát nữa có đánh nhau không?!
Cảnh này cứ như trong phim vậy!
Oa oa oa.
Nhóc mập bò khỏi ghế an toàn, chuẩn bị mở cửa xe, tốc độ cực nhanh.
Đáng tiếc, vừa mở cửa đã bị Hạng Tinh Hà dùng một ngón tay đẩy ngược lại—
“Trông chừng Sơ Sơ, đừng để Sơ Sơ phá phách.”
Ai phá phách chứ!
Còn chưa kịp phản đối, Tạ Thời Minh đã ôm lấy cậu, ôm trọn cái bụng tròn vo, vòng tay siết thật chặt.
“Ái da, em muốn đi xem náo nhiệt… À không, em muốn đi giúp cậu mà!”
Tạ Thời Minh: “Vậy em đánh được mấy người?”
Thẩm Sơ dù lý không vững nhưng vẫn mạnh miệng, mặt dày hất tay chống hông: “Em có thể dễ thương chết họ!”
Tạ Thời Minh: “…”
Cuối cùng ầm ĩ thế nào, cả hai vẫn xuống xe.
Chủ yếu là vì Thẩm Sơ cứ lăn lộn giãy giụa như con cá tròn trịa trơn tuột, Tạ Thời Minh giữ mệt quá, sắp không ôm nổi nữa. Nhưng chuyện này đương nhiên không thể nói với Thẩm Sơ, cứ coi như hắn nương tay đi…
Xuống xe thì xuống xe, nhưng Tạ Thời Minh vẫn nắm tay cậu không cho tiến lại gần.
Chỉ được đứng cạnh xe mà quan sát.
Chuyện này Thẩm Sơ cũng không phản đối.
Dù sao nói miệng là nói cho oai, cậu là một bé cưng hiểu chuyện mà.
Đúng lúc đó, Hạng Tinh Hà đã bước đến cửa xe đối phương—