Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 98

—— Đây chẳng phải là thiên phú sao?

Trước bao nhiêu năm đã đuổi được hai mẹ con nhà kia đi, thật sự rất giỏi, đúng là thiên tài.

Thẩm Sơ chìa bàn tay mũm mĩm ra vỗ nhẹ lên đầu Tạ Thời Minh: “Anh ơi, thật ra bé cưng không thông minh đâu.”

“Hửm?”

“Anh phải đối xử tốt với em đó.”

Tạ Thời Minh lập tức nắm chặt lấy đôi bàn tay nhỏ của Thẩm Sơ, nghiêm túc gật đầu: “Ừ.”

“Chỉ em được bắt nạt anh, anh không được bắt nạt em.”

“Ừ.”

“Hửm?”

Cậu nhóc mũm mĩm chớp mắt: “Cái này cũng đồng ý à?”

Tạ Thời Minh lại gật đầu: “Đồng ý.”

“Anh không bắt nạt em, mà sẽ đối xử tốt với em, rất rất tốt.”

Thẩm Sơ nhìn Tạ Thời Minh, sau đó cười tươi rạng rỡ: “Tạ Thời Minh, thì ra anh cũng không thông minh lắm nha.”

Tạ Thời Minh hơi nhíu mày, đưa tay ra nhẹ nhàng véo má phúng phính của Thẩm Sơ: “Bé cưng, phải gọi là 'anh trai'.”

Nhóc mập lắc đầu, lè lưỡi với Tạ Thời Minh.

“Anh trai, em thấy anh nên chuẩn bị đi là vừa, mẹ nói mẹ sắp về rồi đó.”

Tô Lạc Duyệt đúng là có chuyện muốn nói với Tạ Thời Minh.

Hơn nữa đã xảy ra chuyện lớn lớn như vậy , không chỉ Hạng Tinh Hà và Tô Lạc Duyệt gấp rút trở về, mà cả Thẩm Minh Châu, Thẩm Sóc, Thẩm Dật và Thẩm Tùy cũng từ trường học vội vàng trở về, cộng thêm Thẩm Tùng Quốc ở nhà trấn giữ…

Thẩm Sơ rúc chân nhỏ vào ghế sofa, dù là kiểu ngồi chân chạm chân, nhưng vì chân quá béo nên không thể xếp bằng được…

“Được rồi, chúng ta hãy nói về chuyện này một chút.”

Tô Lạc Duyệt hít sâu một hơi, trước tiên nhìn về phía Tạ Thời Minh.

“Minh Minh, mẹ không muốn tạo áp lực cho con, nhưng… con vẫn chưa tin tưởng chúng ta đúng không?”

Đi thẳng vào vấn đề, không vòng vo.

Nghe đến đây, Tạ Thời Minh có phần lúng túng.

“Con...”

“Bởi vì con vẫn chưa đủ tin tưởng chúng ta, nên con mới không nghĩ đến việc nói với chúng ta phải không?”

Tạ Thời Minh cúi thấp mắt xuống, một lúc sau mới mở miệng: “Trước đây chính là vì con…”

Hắn rất rõ, chính là vì mình, nên mới không thể không để Chúc Phương Trân và con trai bà ta ở lại.

Ít nhất, hắn cần phải tìm ra hoặc chờ có được "bằng chứng", để họ không thể chối cãi, không thể mượn danh nghĩa của hắn để làm điều gì nữa, mới có thể chắc chắn hoặc có căn cứ để nói rõ mọi chuyện.

Nhưng hắn lại không nhận ra một điều—

Đây là mẹ hắn, là cha hắn, sau khi cha nuôi mất đi, hắn lại tìm được những người thật lòng yêu thương hắn.

Vậy mà hắn lại làm tổn thương họ…

“Con xin lỗi.”

Tô Lạc Duyệt thở dài, liếc nhìn Thẩm Minh Châu.

Lúc này họ mới nhận ra, thì ra cậu con trai nhỏ vẫn còn "vướng bận", là do họ quá thiếu tinh tế…

“Minh Minh, mẹ chưa bao giờ trách con.”

Tô Lạc Duyệt bước đến ngồi xổm trước mặt Tạ Thời Minh, ngẩng đầu nhìn hắn, nắm lấy tay hắn: “Mẹ chỉ luôn muốn bảo vệ con, ba cũng vậy, chúng ta không muốn con phải chịu bất kỳ tổn thương nào.”

“Con nên tin tưởng ba mẹ nhiều hơn, cả ông nội, ba anh trai và Sơ Sơ nữa.”

“Chúng ta đều là người nhà của con.”

Tô Lạc Duyệt xoa đầu Tạ Thời Minh: “Ba mẹ đau lòng cho con, con biết không.”

“Những đứa trẻ khác đều có thể thoải mái nói chuyện với ba mẹ, con cũng có thể như vậy.”

“Trước đây con đã từng che chắn cả một thế giới nhỏ cho Tạ tiên sinh, thì bây giờ hãy để ba mẹ giúp con chống đỡ một thế giới lớn hơn, được không? Ở trong ngôi nhà này, tất cả chúng ta đều có thể là ô dù của con, con có thể quậy phá hơn một chút.”

Khoé mắt Tạ Thời Minh đã đỏ từ lâu.

Hắn mím chặt môi, gật đầu thật mạnh, sau đó mở rộng hai tay về phía Tô Lạc Duyệt——

“Mẹ ơi.”

Tô Lạc Duyệt cũng lập tức đỏ hoe mắt.

“Ừ, mẹ ở đây.”

Bên kia Thẩm Minh Châu hít sâu một hơi, cũng lập tức dang tay ôm tới.

“Ba cũng ở đây——”

Kết quả vừa mới ôm được, trong khe giữa vang lên một giọng nói nhỏ đầy nôn nóng và rầu rĩ——

“Á ba ơi! Bé cưng sắp bị đè bẹp rồi!”

Trước đó Thẩm Sớ ngồi xếp bằng trên ghế sofa, kết quả càng ngồi càng bị lún sâu vào trong, cơ thể tròn trịa sắp lọt hẳn vào khe ghế, xong lại bị Thẩm Minh Châu và Tạ Thời Minh kẹp giữa.

Ban đầu Thẩm Sơ còn định nhịn không lên tiếng, nhưng làm con nít khổ quá mà, thật sự không nhịn nổi nữa.

Thẩm Minh Châu áy náy nhấc cậu dậy, xoa rối mái tóc nhỏ của Thẩm Sơ——

“Bé cưng à, ba thật sự không chú ý, ai bảo con ngồi ở đây nhỏ như lỗ mũi Minh Mình, ba thật sự không thấy.”

Nhỏ… nhỏ cái gì mũi cơ?!

Cái gì mà lỗ mũi anh trai chứ?!

Nói con thế mà được à!

Thẩm Sơ tức quá, chụp lấy tay Thẩm Minh Châu, rồi "gặm" một miếng tròn vo.

Thẩm Minh Châu phối hợp kêu "ai da" một tiếng.

“Như là vài hạt gạo bắn vào tay ba vậy đó, bắn đau quá trời!”

Nhóc mập: “...”

Ba đang sỉ nhục hàm răng nhỏ của con đó! Đừng tưởng con nghe không hiểu!

Thật sự tức muốn chết!

“Cốc cốc.”

Lúc này Thẩm Tùng Quốc gõ gậy, mở lời:

“Với tình hình như bây giờ, trước cứ để hai đứa nhỏ nghỉ vài ngày, đừng đến trường, chờ đến khi sóng gió lắng xuống rồi quay lại mẫu giáo cũng không muộn.”

Quả thật bây giờ sự việc ồn ào quá lớn, nếu cho hai đứa nhỏ đi học lúc này, chắc chắn sẽ lại gây sự chú ý.

Lúc đó hai đứa nhỏ e rằng khó được yên ổn.

Thậm chí còn có thể kéo theo nhiều chuyện không hay khác.

Thế nên tốt nhất là cứ "biến mất" vài ngày, đợi mọi chuyện lắng xuống, rồi hãy đi học lại.

“Hay là để tôi đưa hai đứa nhỏ đi chơi vài hôm.”

Người lên tiếng là Hạng Tinh Hà.

“Dù sao tôi cũng định dẫn hai đứa nhỏ đi ra ngoài một chuyến.”

Bình Luận (0)
Comment