Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 97

Tô Lạc Duyệt thậm chí không dám tưởng tượng, nếu khi đó người ngã xuống sườn dốc là Sơ Sơ thì tâm trạng của bà sẽ ra sao.

Chỉ với hai chuyện này thôi, bà đã muốn xé xác Chúc Phương Trân rồi!

Tô Lạc Duyệt liếc nhìn Chúc Phương Trân, sau đó lại đưa mắt nhìn đứa trẻ đang nằm trên giường bệnh.

Tạ Tuấn Trạch mặt trắng bệch, chạm mắt với Tô Lạc Duyệt một cái liền lập tức tránh đi, cậu ta căn bản không dám nhìn bà thêm lần nữa.

“Dù tôi không nên nói gì với một đứa trẻ, nhưng hôm nay tôi vẫn muốn hỏi — nếu cháu cho rằng con trai tôi là sao chổi, là tai họa, thì cháu nghĩ bản thân mình là gì? Là một kẻ nói dối? Hay… là một tên trộm?”

“Phu nhân!” Chúc Phương Trân không nhịn được liền hét lên một tiếng.

Tô Lạc Duyệt lạnh lùng liếc sang: “Sao? Cô được phép đau lòng cho con mình, mắng mỏ, vu khống con tôi, còn tôi lại không được đau lòng cho con mình sao? Hay cô nghĩ tôi nói sai câu nào?”

“Tôi…”

“Dạy không nghiêm là lỗi của mẹ, cô thật sự thấy con mình như vậy là không có vấn đề gì sao?”

Bà ta có thể mặt dày mà nói là không có vấn đề sao?

Tất nhiên là không thể.

Cho nên lúc này Chúc Phương Trân mặt đỏ bừng, vô cùng lúng túng, không nói được một lời nào.

Đặc biệt khi nghĩ đến dư luận trên mạng đang đảo chiều, bà ta càng hoảng loạn. Bao nhiêu đắc ý trước đó bây giờ chẳng còn lại gì, thậm chí còn muốn quay ngược thời gian để tát cho mình một cái — bây giờ thì thật sự không thể vãn hồi được nữa rồi!

“Phu nhân, tôi… xin cô——”

Trong tình huống này, Chúc Phương Trân chỉ còn biết cầu xin.

Dù sao bà ta cũng không dám tưởng tượng mình sắp phải đối mặt với điều gì, nên chỉ có thể cúi đầu.

Nhưng vừa mở miệng đã bị Tô Lạc Duyệt cắt ngang——

“Tuy tùy tiện đụng vào đồ người khác là không đúng, nhưng cô chắc cũng hiểu tại sao tôi lại bảo người thu dọn hành lý cho cô và con trai cô nhỉ?”

Tiếng nói còn lại của Chúc Phương Trân lập tức nghẹn lại ở cổ họng.

“Đồ là của hai mẹ con cô, tôi không đụng vào một món nào. Còn những thứ không phải của hai người…”

Tô Lạc Duyệt nhếch môi: “Tất nhiên là không thể để hai người mang đi rồi.”

“Cô nói đúng không, cô Chúc?”

“Còn nữa, tiện thể nhắc cô một câu, lúc người của tôi thu dọn đồ đạc, tôi cũng đã bảo họ quay lại làm bằng chứng rồi. Sau này nếu cô và con trai có phát hiện thiếu gì, cứ đến tìm tôi.”

“Dù sao ở chỗ tôi… bằng chứng đầy đủ cả.”

Nói xong, Tô Lạc Duyệt đứng dậy.

“Tôi đã hỏi qua, viện phí đã được ứng trước. Nếu vậy, sau khi xuất viện, hai người tự lo liệu đi.”

“Nhớ lấy, đừng để tôi gặp lại hai người nữa.”

Dứt lời, bà quay người bước đi.

Ngay sau đó, phía sau vang lên giọng của Tạ Tuấn Trạch——

“Mẹ ơi, chúng ta không được ở nhà to nữa sao? Chúng ta không thể quay lại sao?”

Dường như nhận được câu trả lời, Tạ Tuấn Trạch bỗng bật khóc nức nở——

“Con không muốn đâu! Chúng ta đi đâu bây giờ?! Con muốn về nhà to! Con muốn về nhà to! Hu hu…”

Cậu ta không phải không biết đó vốn dĩ không phải là nhà của mình.

Nhưng mãi đến lúc này, Tạ Tuấn Trạch mới thật sự hiểu ra: so với ăn nhờ ở đậu thì bị đuổi ra ngoài càng khiến cậu ta khó chấp nhận hơn.

Nhưng đã quá muộn rồi.

Tô Lạc Duyệt lắc đầu.

Không hề ngoảnh lại nhìn, bà tiếp tục quay lưng rời đi.

Bà còn phải về nhà cũ một chuyến.

---

Bên kia.

Thẩm Sơ đã sớm trở về nhà cũ và đang “thẩm vấn” Tạ Thời Minh.

Cậu đã thấy video lật ngược tình thế trên mạng rồi— là do cậu cậu gửi đến trước khi về đến nơi.

Tuy giờ cậu mới biết hóa ra cậu mình lại là “fan cuồng” của mình, mỗi lần gọi video với cậu đều lén quay lại… nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là Tạ Thời Minh bên này!

“Mấy cái camera trong phòng từng người, là anh âm thầm nhờ người lắp đặt đúng không?”

“Ừ, là anh nhờ quản gia Chu.”

Tạ Thời Minh hơi do dự: “Dù sao chúng ta cũng không còn ở đó nữa, chắc sẽ không sao đâu.”

“Đây là trọng điểm à?”

Thẩm Sơ ngửa mặt lên trời, giơ tay vỗ nhẹ một cái vào trán Tạ Thời Minh.

-Bốp!-

“Trọng điểm là! Sao anh không nói gì hết?”

Thẩm Sơ chu môi, lẩm bẩm: “Ngay cả quản gia Chu cũng biết mà lại không nói với em, trước đó còn đánh trống lảng…”

“Không phải như vậy đâu.”

Tạ Thời Minh vội giải thích: “Anh chỉ là… bởi vì trước đây anh nói…”

“Nói gì?”

Thẩm Sơ chủ động nắm lấy tay Tạ Thời Minh.

Tạ Thời Minh mím môi, sau khi nghĩ kỹ  rồi mới nói tiếp——

“Trước đây khi anh và ba sống ở nhà cũ, mỗi lần họ đến, trong nhà lại bị mất đồ, cả những món đồ chơi mà ba làm cho anh cũng hay biến mất, sau này anh mới phát hiện là do họ — Chúc Phương Trân và Tạ Tuấn Trạch…”

“Nhưng ba nói với họ thì họ không chịu nhận.”

“Chúc Phương Trân không những không thừa nhận, mà còn đi khắp nơi bịa chuyện nói xấu anh và ba, người ngoài đều tin lời bà ta, không tin ba và anh——”

“Nhưng em sẽ tin anh mà.”

Thẩm Sơ lắc lắc tay Tạ Thời Minh: “Em biết là anh không có bằng chứng, cũng không muốn nói sau lưng người khác, nhưng anh không cần nói với người khác, anh có thể nói nhỏ với em, em tin anh mà.”

“Anh sợ em ghét anh sao? Anh ơi?”

Thẩm Sơ rướn người tới gần, chăm chú nhìn Tạ Thời Minh.

Thấy hắn mím môi, cậu biết ngay mình đoán trúng rồi.

Không có đâu.

Dù là cậu trước kia cũng chưa từng ghét Tạ Thời Minh.

Giờ lại càng không.

Mà nói đi cũng phải nói lại…

Tên nhóc này có phải đang giả bộ đáng thương không?

Rõ ràng biết mẹ con nhà kia tay chân không sạch sẽ, vậy mà không bảo quản gia Chu nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lại chọn cách lắp camera? Quả là không chừa đường lui cho hai mẹ con kia chút nào.

Chậc chậc, đúng là có điều kiện thì việc mà Tạ Thời Minh 15 tuổi làm được thì Tạ Thời Minh 5 tuổi cũng làm được y như thế!

Bình Luận (0)
Comment