[ Lại có chuyện gì mới nữa à?! Mau! Xem ở đâu vậy?!]
……
Chúc Phương Trân gần như mặt mày tái mét, tay run rẩy bấm vào xem —
Không ngờ lúc con trai bà ta đẩy người lại có video?! Mặc dù góc quay khá kỳ lạ, nhưng đúng là đã ghi lại được... Vì Tạ Thời Minh dùng một tay kéo người, tay kia đưa lên, đúng lúc con trai bà ta đâm sầm vào, thế là ngã lăn xuống dốc núi.
Dù chỉ lướt qua trong chớp mắt, nhưng nếu chiếu chậm lại thì cũng đủ rõ ràng.
Muốn chối cũng không chối nổi…
Chúc Phương Trân mặt càng thêm tái mét, bấm vào xem một cái khác.
Đến khi thấy rõ đó là gì, mặt mũi bà ta như tối sầm lại —
Cái này là?!!!
Chỉ thấy trong video xuất hiện bóng dáng con trai bà ta —
Âm thầm đẩy cửa phòng, bước vào rồi đóng lại.
Sau đó là cảnh tay chân lục lọi, sờ mó đồ đạc…
Và không chỉ vào một căn phòng, rõ ràng là đã vào rất nhiều phòng khác nhau.
Đây là hình ảnh từ camera giám sát…
Thậm chí trong đó còn có cả hình ảnh bà ta?!
Nhìn đến đây, Chúc Phương Trân gần như nghẹt thở, đầu óc trống rỗng hồi lâu, chẳng nghĩ được gì, cũng không biết phải phản ứng ra sao —
Sao có thể như vậy... Sao trong phòng nhà họ Thẩm lại có camera?!
Bà ta đâu có thấy gì đâu!!
Chuyện... chuyện này rốt cuộc là sao vậy…
Chúc Phương Trân gần như không dám xem tiếp.
Dù sao thì bà ta còn biết rõ hơn ai hết bản thân và con trai đã làm gì trong các căn phòng đó.
Đó không phải là phòng của họ…
Ban đầu Chúc Phương Trân không khóa tin nhắn riêng, thậm chí còn trả lời vài cư dân mạng, nhưng bây giờ, cảm nhận được điện thoại rung liên tục, tin nhắn rõ ràng bị đơ, bà ta gần như không dám xem người ta gửi gì…
Thậm chí như trốn tránh, bà ta định thoát ra khỏi trang.
Nhưng tay run lên, lại bấm thành làm mới, và đoạn video hiện ra vẫn liên quan đến họ —
Chúc Phương Trân theo phản xạ nhìn vào, lại càng thêm sợ hãi, hoang mang.
— Là lần trước khi dây đàn guitar bị đứt.
Cũng có người lén quay lại video sao! Và bây giờ nhân lúc sự việc đang hot, nên đăng lên luôn…
[ Nói gì thì nói, nhà họ Thẩm đã đối xử với hai mẹ con này quá tốt rồi, cái cậu thiếu gia Tạ Thời Minh mà mấy người nhắc tới đó, thực ra chẳng làm gì họ cả, thậm chí bình thường còn chẳng mấy tiếp xúc! Ngược lại là bà Chúc Phương Trân này, thường xuyên ra lệnh, hống hách, mà con trai bà ta làm đứt dây đàn guitar của nhị thiếu gia nhà họ Thẩm, còn nói dối không chịu nhận!]
[ Đã vào bao nhiêu phòng vậy trời, đứa nhỏ đó cứ lục lọi, sờ mó bao nhiêu đồ, đúng là khiến người ta nổi da gà, mà bà mẹ nhìn qua cũng chẳng phải người tốt lành gì, đi làm thuê cho nhà người ta mà còn dám lấy đồ của chủ nhà?!]
[ Nếu đi làm thuê mà được tự do lấy đồ của chủ như vậy, tôi cũng muốn đăng ký đi làm!]
[ Tin mới nhất— lý do đứa bé này đẩy người là vì lấy trộm khối rubik của Tạ Thời Minh, bị “loa nhỏ” bắt gặp, đi tới đòi lại, kết quả đứa bé này thẹn quá hóa giận, nên mới đẩy người! À đúng rồi, ban đầu còn không chịu thừa nhận khối rubik là lấy trộm nữa kìa, còn nhỏ đã học cãi chày cãi cối rồi.]
[ “Loa nhỏ”? Là cậu bé thổi nhạc âm phủ lần trước á? Haha, nhờ cậu bé mà thời gian đó tôi cũng mê kèn xô na lắm luôn!]
[ Mấy người trước đó bảo người ta vong ân bội nghĩa đâu rồi? Với đức hạnh của hai mẹ con này thì có thể tưởng tượng được đứa nhỏ đó lúc chưa được nhận về chắc sống cũng chẳng tốt đẹp gì, chưa kể có khi còn bị bắt nạt.]
[ Nói thật nhé, các người biết Tạ Văn Sơn không? Người này mới là người thực sự nuôi dưỡng đứa nhỏ đó! Khi dẫn đứa nhỏ đến nhà họ Thẩm thì ông ấy đang ở giai đoạn cuối của bệnh ung thư, nhà họ Thẩm không chỉ chi trả toàn bộ viện phí mà còn mời cả chuyên gia nước ngoài về điều trị! Hơn nữa có một sự thật rất rõ ràng — không ai phát hiện đứa nhỏ đó đến giờ vẫn chưa đổi họ sao?!]
[ Tôi nói thật, nhà họ Thẩm và hai mẹ con này chẳng có quan hệ gì hết, vì nể mặt đứa nhỏ nên cho họ ở lại làm giúp việc là đã tốt lắm rồi, mà nghe nói con trai của người phụ nữ này học ở Nam Hoành?”
[ Trời ơi, Nam Hoành á! Muốn vào đó ít nhất phải là nhà giàu đó! Làm giúp việc mà có nhiều tiền vậy sao?]
[ Thế nên giờ coi như sự thật đã rõ ràng rồi nhỉ? Người phụ nữ này giỏi thật, biết tránh nặng tìm nhẹ, lừa gạt công chúng, bái phục, hừ.]
[ Mẹ kiếp, buồn nôn chết đi được.]
……
Lạch cạch—
Chúc Phương Trân tay run đánh rơi điện thoại xuống đất, trước mắt như tối sầm lại, choáng váng.
Nhìn cánh cửa phòng bệnh vẫn chưa đóng, bất kỳ ai đi ngang qua dường như đều đang liếc vào trong, những ánh mắt đó... khiến Chúc Phương Trân chỉ muốn chui xuống đất cho rồi…
Và mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Bà ta quả thật đã chờ được Tô Lạc Duyệt ở bệnh viện.
Nhưng là chờ được Tô Lạc Duyệt mang theo hành lý đến.
Bà không hề che giấu gì, bước thẳng vào, không đóng cửa phòng bệnh, đặt hành lý ngay trước mặt bà ta, rồi ngồi đối diện, mà Chúc Phương Trân gần như không dám đối diện với ánh mắt của Tô Lạc Duyệt…
“Muốn dùng lại chiêu cũ thêm lần nữa sao?”
Khi Tô Lạc Duyệt xuất hiện, đến kính râm cũng không đeo, trang điểm cũng không, để mặt mộc, nhưng khí thế lại không hề yếu.
Bà cứ thế đường hoàng bước vào, chỉ mang theo hai trợ lý, không quan tâm đến những ánh mắt tò mò bên ngoài phòng bệnh, xoay lưng lại với cửa, ngồi xuống ghế, nhìn thẳng vào mắt Chúc Phương Trân.
“Cô sẽ không cho rằng tôi hoàn toàn không nhận ra mánh khóe mà cô dùng lần trước đấy chứ?”
“Lần đầu tôi không truy cứu là vì Minh Minh khi đó đã chịu quá nhiều áp lực dư luận, tôi không muốn con mình bị tổn thương, nên mới chọn nhẫn nhịn. Nhưng cô không nên một lần nữa quá đáng hơn mà tiếp tục tổn thương con tôi!”
Tô Lạc Duyệt hít sâu một hơi.
Khi vừa thấy dư luận trên mạng, bà tức đến mức tay run lẩy bẩy.
Những chuyện khác bà có thể không quan tâm, nhưng sao Chúc Phương Trân lại dám lấn tới, lợi dụng dư luận để bôi nhọ, tổn thương con bà một lần nữa?! Mà con bà ta, lại còn định đẩy bé cưng…