Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 115

“Được, em muốn ngâm mình một chút.”

Thẩm Sơ vẫy tay với Tạ Thời Minh: “Anh vất vả rồi~~”

Đợi Tạ Thời Minh vào phòng tắm, cậu bắt đầu tìm đồ ngủ cho mình.

Trước đó lúc tan học về, Tạ Thời Minh đã giúp cậu xách hành lý lên phòng. Thẩm Sơ không quá xa lạ với phòng của Tạ Thời Minh, không chỉ vì hồi nhỏ cậu từng ở đây, mà còn do mỗi lần gọi video với Tạ Thời Minh, hầu như cũng đều ở trong căn phòng này.

Hơn nữa, căn phòng này chẳng thay đổi gì ——

Thậm chí còn giống hệt như trong trí nhớ của cậu.

Xem ra bao năm qua, Tạ Thời Minh đã giữ gìn rất tốt.

Thẩm Sơ vừa nghĩ, vừa cởi đôi tất dưới chân ra, bàn chân trắng nõn đặt lên thảm, ngón chân vô thức cọ cọ vào lớp lông mềm trên thảm. Cảm giác mềm mại dễ chịu khiến cậu không vội mang dép vào.

Sau đó, theo thói quen, cậu định cởi áo ra ——

Nhưng vừa kéo vạt áo lên, cậu mới chợt nhớ ra đây không phải phòng mình, và cũng không chỉ có mỗi cậu ở đây…

Chiếc bụng nhỏ lộ ra, cậu theo phản xạ ngẩng đầu lên, liền đối diện với ánh mắt của Tạ Thời Minh.

Không biết hắn đã đứng ở cửa phòng tắm từ bao giờ.

….

“Hello anh!”

“Sao anh không lên tiếng gì hết vậy?”

Thẩm Sơ hạ vạt áo xuống, vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình.

Ở nước ngoài, cậu đối với cậu rất tốt, chỉ là lúc nào cũng canh chừng bắt cậu ăn uống, như thể sợ cậu bị đói vậy…

Thế nên dù Thẩm Sơ có cao lên, nhưng cái bụng nhỏ vẫn mềm mềm như cũ, cơ bụng mà cậu muốn mãi vẫn chưa thấy đâu! Thậm chí, chỉ cần ăn nhiều một chút, bụng lại phồng lên như cục bột... Thật sự chẳng có chút nam tính nào!

Cậu liếc nhìn Tạ Thời Minh ——

Lúc này, hắn đang đứng tựa vào khung cửa phòng tắm, hai tay khoanh lại, vì động tác đó mà cơ bắp ở bắp tay nổi rõ những đường nét săn chắc.

Thêm cả bờ vai rộng, đôi chân dài, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, cân đối đến mức tuyệt vời.

Thẩm Sơ nhìn mà vừa ngưỡng mộ, vừa có chút ghen tị, giọng điệu thoáng có chút chua chua ——

“Tạ Thời Minh, anh đẹp trai mà dáng người cũng chuẩn ghê.”

“…..”

Tạ Thời Minh đi tới, bất đắc dĩ véo má Thẩm Sơ một cái: “Lại không gọi anh rồi.”

“Bây giờ không vui, không gọi.”

Thẩm Sơ lắc mặt: “Hơn nữa, anh cũng chỉ lớn hơn em có nửa tiếng thôi!”

“Thế hồi nhỏ ai là người cứ chạy theo gọi anh suốt hả?”

Thẩm Sơ trợn tròn mắt: “Không có chạy theo gọi anh suốt đâu!”

“Ồ....”

Thẩm Sơ: “…..”

Anh kéo dài giọng làm gì chứ!

Đi đây, đi tắm đây!

Thẩm Sơ ôm bộ đồ ngủ, quay người đi vào phòng tắm.

“Đừng ngâm lâu quá.”

“Biết rồi!”

Cánh cửa phòng tắm đóng lại, không còn nghe thấy động tĩnh gì nữa.

Nhưng nếu lắng nghe kỹ, vẫn có thể nghe thấy chút âm thanh sột soạt.

Giống như có con thú nhỏ nào đó đang làm ổ vậy.

Không biết Thẩm Sơ đang bày trò gì trong đó, một chút cũng không chịu yên.

Cuối cùng, tiếng nước chảy ào ào cũng vang lên.

Tạ Thời Minh ngồi xuống mép giường, bất giác mỉm cười.

Trước đó, hắn đã tìm lại đám vịt vàng nhỏ mà Thẩm Sơ từng chơi hồi bé, không biết cậu có nhìn thấy không.

Không biết liệu cậu có vừa ngâm mình vừa nghịch đám vịt nhỏ đó không?

Hoặc vừa nghịch vừa lẩm bẩm nói xấu hắn?

Hắn còn nhớ, Thẩm Sơ rất thích mấy con vịt đó.

Nhưng hồi ấy cậu không mang đi theo, nói là để lại, để mỗi lần hắn tắm có cái bầu bạn.

Thế là Tạ Thời Minh giữ lại đến tận bây giờ.

Mỗi lần tắm nhìn thấy đám vịt nhỏ đó, hắn lại nhớ đến họ lúc nhỏ.

Nhớ lại những lần họ cùng nhau ngâm mình trong bồn tắm…

“Khụ.”

Không biết là nhớ tới điều gì, Tạ Thời Minh bỗng dưng hơi mất tự nhiên.

Khác với trước đây, lần này Thẩm Sơ về, sẽ không đi nữa.

Nên cảm giác của Tạ Thời Minh cũng có chút khác biệt.

Nhưng lại không nói rõ được là khác ở chỗ nào.

Chỉ biết rằng hắn cứ phải nhìn Thẩm Sơ suốt, như sợ cậu sẽ đột nhiên biến mất vậy.

…..

“Cạch.”

Cửa phòng tắm mở ra, Thẩm Sơ vừa lau tóc vừa bước ra ngoài.

“Em tắm xong rồi, anh vào đi.”

Tạ Thời Minh ngẩng đầu lên, cau mày: “Sao không sấy khô tóc rồi mới ra?”

Thẩm Sơ ngáp dài: “Buồn ngủ quá, lười sấy.”

“Bây giờ em chỉ muốn đi ngủ thôi.”

Vừa nói, cậu vừa vòng qua Tạ Thời Minh, tiến về phía giường, khăn lau tóc cũng tiện tay vứt lên tủ cạnh giường.

Nhưng ngay khi vừa định nằm xuống giường thì bị Tạ Thời Minh nắm lấy cổ tay.

“Đợi đã.”

“Hả?”

Tạ Thời Minh đứng dậy: “Em nằm sấp xuống đi, anh lấy máy sấy qua đây.”

“Anh sấy cho em, nằm xuống đi.”

Nói xong, hắn xoay người bước vào phòng tắm.

Vừa cầm lấy máy sấy, vừa xoay người, hắn bỗng khựng lại.

Trên mép bồn tắm, một hàng vịt vàng xếp ngay ngắn, đầu hướng vào trong, gọn gàng chỉnh tề.

Tạ Thời Minh không nhịn được bật cười.

Khi quay lại phòng, hắn thấy Thẩm Sơ đang nằm sấp trên giường, ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn ——

“Thấy chưa? Lát nữa vịt vàng sẽ bầu bạn với anh đó!”

“Thấy rồi ——”

“Không cần khách sáo.”

Tạ Thời Minh: “...”

Tiếng máy sấy vang lên, Thẩm Sơ nằm sấp trên giường, mơ màng buồn ngủ.

Cậu có thể cảm nhận được rõ ngón tay của Tạ Thời Minh luồn qua mái tóc mình, động tác nhẹ nhàng, còn cẩn thận không để gió thổi vào tai cậu.

Chuyện như vậy trước kia hoàn toàn không thể xảy ra.

Bây giờ lại xảy ra…

Càng nghĩ, cậu càng cảm thấy khó tin, thậm chí còn có chút không thể tưởng tượng được.

Thẩm Sơ bất giác mở mắt.

“Sao vậy?”

Vừa mở mắt đã bị phát hiện.

Thẩm Sơ nằm trên giường, ngước mắt nhìn Tạ Thời Minh. Lúc tiếng máy sấy tri kỷ dừng lại, cậu không kìm được mà lẩm bẩm hỏi: “Nếu ai tốt với anh, anh cũng sẽ dịu dàng với người đó như thế này sao?”

Bình Luận (0)
Comment