Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 116

“Với anh...”

Câu nói này thật dễ gây hiểu lầm, Tạ Thời Minh không khỏi ngẩn người.

Dù hắn biết chắc chắn Thẩm Sơ không có ý gì khác, nhưng…

Nửa câu nói này nghe qua, thật sự khiến người ta cảm thấy có chút vi diệu.

Tạ Thời Minh hoàn hồn, định mở miệng nói tiếp, nhưng cúi đầu nhìn xuống, phát hiện Thẩm Sơ đã ngủ mất rồi…

Má phúng phính áp lên giường, khiến cho đôi môi hơi chu lên một chút. Có lẽ do vừa mới tắm xong, làn da còn ửng lên sắc hồng ẩm mịn, hàng mi dài, dưới ánh đèn vàng ấm áp bên cạnh giường, còn đổ bóng xuống gương mặt cậu.

Tạ Thời Minh ngắm một lúc mới nhận ra mình đang nhìn chăm chú quá mức.

Hắn vội thu dọn máy sấy tóc rồi đứng dậy.

Nhưng lại phát hiện chăn của Thẩm Sơ vẫn chưa đắp kín, một đoạn eo trắng mịn lộ ra ngoài, vạt áo ngủ quá rộng, bị cuộn lên.

“...”

Hắn lặng lẽ thở dài một tiếng, vội vàng kéo chăn lên đắp cẩn thận.

Mãi đến khi hắn nhẹ nhàng thu xếp xong, thời gian cũng đã trôi qua hơn một tiếng…

Tạ Thời Minh bật đèn ngủ, nằm xuống giường, bất giác thở phào nhẹ nhõm.

—— Đột nhiên cảm thấy người nằm cạnh này vừa phiền phức vừa mệt mỏi, nhưng lại cảm thấy... cũng không tệ lắm.

Đang nghĩ ngợi, người bên cạnh bỗng lật người lại, quay mặt về phía hắn.

Tạ Thời Minh cũng xoay đầu, dưới ánh đèn ngủ mờ mờ, nhìn người đang nằm cạnh mình.

Sau đó không kìm được, hắn đưa tay ra, chọc nhẹ vào má Thẩm Sơ.

Cuối cùng em cũng trở về rồi, bé cưng.

Những ngày ở trong nước của Thẩm Sơ xem như đã ổn định.

Cậu hoàn toàn không cần thời gian thích nghi, khiến Hạng Tinh Hà gọi điện đến, giọng đầy chua chát bảo rằng nếu biết vậy thì về nước muộn hơn một chút cũng được.

Chậc, đúng là cậu đá cậu về sớm quá mà.

Thế nhưng không có chút cảm giác lạ lẫm nào, cũng nhờ trong nước có quá nhiều người quen thuộc.

Không chỉ là người nhà họ Thẩm, mà trong lớp cũng có mấy người quen từ nhỏ ——

Ví dụ như Thư Đồng Đồng, bây giờ đã là lớp trưởng.

Hơn nữa, cô ấy còn là quản lý đội bóng rổ.

Ngày đầu tiên Thẩm Sơ đi học, trước khi tan học, Thư Đồng Đồng đã tìm đến.

Tất nhiên là không phải đùa giỡn bắt cậu vào đội cổ vũ như Tề Nguyên Tư, mà là muốn nhờ cậu giúp một việc.

“Tôi không quản nổi Tạ Thời Minh nhà cậu, trước đó cậu ta nói hai tháng sau không chắc có thể tham gia trận đấu bóng rổ với Du Bắc, làm mọi người sợ chết khiếp. Nói sao cũng không nghe, tuy là thông báo trước để mọi người chuẩn bị tinh thần, nhưng thiếu cậu ta thì không được!”

Nói đến chuyện này, Thư Đồng Đồng liền tức giận.

Trước mặt Tạ Thời Minh, cô nàng không ngừng cằn nhằn với Thẩm Sơ.

“Thế nên cậu vào đội bóng rổ đi, tôi không tin cậu cũng ở trong đội mà cậu ta còn dám như thế!”

“.….”

Vì vậy, mấy ngày nay Thẩm Sơ cứ theo chân Tạ Thời Minh ra sân bóng rổ.

Nhiệm vụ chính của cậu là trông chừng Tạ Thời Minh, còn nhiệm vụ phụ là... nhặt bóng.

Tề Nguyên Tư còn dám trêu chọc cậu, bảo cậu là "cái đuôi nhỏ".

...Cẩn thận cái "đuôi nhỏ" này kéo luôn chủ lực của đội các cậu đi đấy.

Cậu chính là mang trọng trách lớn lao, không đùa đâu!

Sau đó, cậu quay đầu nói với Thư Đồng Đồng, cô nàng liền mắng Tề Nguyên Tư một trận.

“Được rồi, ngày mai là thứ Bảy, phải sang bên Hoành Đại đánh trận giao hữu. Thẩm Sơ, cậu phải trông chừng Tạ Thời Minh cho tốt, thua là tính vào cậu ta đấy!”

Chưa đợi Thẩm Sơ nói gì, Tề Nguyên Tư đã lên tiếng: “Dù sao cậu cũng chính là 'linh vật bóng rổ' độc nhất vô nhị của cậu ấy. Nếu lão Tạ mà thua trận, thì thật sự không thể chấp nhận nổi.”

Thẩm Sơ: “...”

Linh vật bóng rổ cái gì chứ?!

Có tin tôi đánh cậu không?!

Thẩm Sơ tức đến mức xắn tay áo lên, Tề Nguyên Tư lập tức quay người bỏ chạy.

Rồi bị Tạ Thời Minh bắt được, đánh cho một trận…

“Ê, nhưng mà nói thật, trận này không dễ đâu.”

Tề Nguyên Tư tặc lưỡi: “Còn nữa, Thẩm Sơ, tôi có phải quên nói với cậu không, trong đội bóng rổ của Du Bắc có Tạ Tuấn Trạch đấy.”

“Cậu còn nhớ người này không? Hồi bé cậu ta từng ở nhà cậu mà. Chuyện xảy ra lúc đó, tôi vẫn còn nhớ rõ đấy.”

Nhắc đến thì cũng phải cảm thán.

Hồi nhỏ, cậu ta và Tạ Tuấn Trạch còn chơi với nhau một thời gian.

Nhưng sau chuyện “Cẩu Nha” bị lạc, Tề Nguyên Tư cũng dần dần xa cách Tạ Tuấn Trạch, rồi sau chuyện năm đó, cậu ta hoàn toàn không thấy Tạ Tuấn Trạch ở trường mẫu giáo nữa. Mãi đến khi thi đấu với Du Bắc, mới phát hiện Tạ Tuấn Trạch học ở trường cấp ba Du Bắc.

“Tạ Tuấn Trạch còn dễ nói, vấn đề là Giản Tử Trạc. Tên đó dưỡng thương xong rồi, lần này chắc chắn sẽ ra sân.”

“Giản Tử Trạc? Họ Giản à?”

Thẩm Sơ chú ý đến cái tên phía sau hơn, nghe cũng hơi quen tai.

Còn về Tạ Tuấn Trạch…

Lúc đầu nghe Tề Nguyên Tư nhắc đến, cậu quả thật hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không quá quan tâm.

Bây giờ Tạ Tuấn Trạch thế nào, không liên quan đến cậu.

Dù sao chuyện năm đó cũng đã qua lâu rồi, coi như người xa lạ là được.

Hơn nữa, Tạ Thời Minh cũng không nhắc đến người này, chắc là không để ý lắm.

“Đúng vậy, thật ra cũng không cần để ý quá, dù sao nếu không có Giản Tử Trạc chống lưng, cậu ta sống ở Du Bắc cũng chẳng dễ dàng đâu.”

Tề Nguyên Tư tặc lưỡi: “Còn Giản Tử Trạc mà cậu hỏi, cậu ta là một trong những đứa con ngoài giá thú của nhà họ Giản. Hồi nhỏ đã cùng anh trai trở về nhà họ Giản, đứng thứ ba. Nhà họ Giản còn có một cậu con út tên là Giản Ngôn, thiên tài nhảy lớp nổi tiếng, là con của người vợ chính thức sinh sau này.”

Nói cách khác, người phụ nữ mà mẹ của Giản Hành căm ghét năm đó, lại sinh thêm một đứa con trai nữa.

Thế nên cũng không lạ khi mẹ của Giản Hành luôn phản đối anh ta và cậu của Thẩm Sơ. Dù sao, người phụ nữ đó quá mạnh mẽ, hơn nữa đứa con thứ hai tính ra cũng trạc tuổi với Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh. Nếu mẹ Giản Hành không cảm thấy nguy cơ thì mới là lạ.

Nhưng dù là vì cảm thấy nguy cơ hay tính hơn thua gì thì việc muốn sinh thêm một đứa con…

Chẳng lẽ ý nghĩa của đứa trẻ, chỉ là để tranh giành tình cảm và củng cố địa vị thôi sao…

Bình Luận (0)
Comment