Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 117

Em trai của anh Giản Hành…

“Giản Ngôn à...”

Thẩm Sơ thở dài một tiếng trong lòng, chống cằm nói: “Hai người bọn họ, ý tôi là Giản Tử Trạc và Giản Ngôn, quan hệ của họ có tốt không?”

Hai người này chắc tuổi không chênh nhau là mấy.

Năm đó, vì sợ đứa con ngoài giá thú nhỏ hơn Giản Hành vài tuổi được đón vào nhà, mẹ của Giản Hành nhất quyết không đồng ý chuyện giữa anh ta và cậu của Thẩm Sơ, còn giăng bẫy để hai người hiểu lầm nhau nhiều năm... Sau đó, bởi vì Giản Hành không chịu đi theo con đường mà bà ta đã sắp đặt trước, cộng thêm việc người phụ nữ kia lại sinh thêm một đứa con, dưới nhiều áp lực khác nhau, bà ta liền tìm mọi cách để mang thai đứa con út Giản Ngôn…

Thật sự không biết phải nói gì hơn.

Ai đúng ai sai, quả thật là một mớ bòng bong rối rắm.

Chuyện nhà Giản Hành, chắc chắn Hạng Tinh Hà biết nhiều hơn, nhưng cậu cũng không tiện hỏi quá nhiều, bởi vậy những gì cậu biết được cũng rất ít.

Nhưng Thẩm Sơ lại biết Giản Ngôn ——

Dù sao cũng là em ruột của Giản Hành, trước đây Giản Hành thường xuyên về nước thăm mẹ và em trai.

Cậu của Thẩm Sơ đôi khi cũng đi cùng anh ta.

Chỉ là, theo những gì Thẩm Sơ biết, mẹ của Giản Hành vẫn không chịu tha thứ cho anh ta, cũng không chịu chấp nhận cậu của cậu, nên mỗi lần từ trong nước trở về, Giản Hành đều không mấy vui vẻ.

Về sau, sự nghiệp của Giản Hành ở nước ngoài ngày càng phát triển, công việc ngày càng bận rộn, điều kiện không cho phép nên số lần về nước cũng ít đi nhiều, bởi vậy Thẩm Sơ càng biết ít hơn về chuyện nhà họ Giản.

Lúc này nghe Tề Nguyên Tư nhắc tới, cậu liền tiện thể hỏi một chút.

Tính ra, Giản Ngôn bây giờ mới 12 tuổi chứ mấy?

“Giản Ngôn và Giản Tử Trạc thì làm sao mà tốt được, cậu nghe tên hai người này là biết, như Giản Tử Trạc và người anh cũng là con ngoài giá thú của hắn ta, đều bị xếp vào giữa, 'lạc lõng' hẳn ra.”

Tề Nguyên Tư đưa một ngón tay lên lắc lắc: “Hơn nữa tôi nghe nói hai người đó sau giờ học cũng không đi chung xe về nhà.”

“Ồ thế à, vậy—”

Thẩm Sơ vừa định hỏi thêm thì bên cạnh, Tạ Thời Minh đột nhiên lên tiếng: “Cậu nghe mấy chuyện này từ đâu vậy?”

“Chuyện này còn cần đi đâu để nghe sao, chỉ cần hỏi thăm một chút là biết.”

Tề Nguyên Tư hừ một tiếng: “Này lão Tạ, sao đột nhiên cậu lại quan tâm đến chuyện này vậy? Trước giờ cậu có bao giờ hứng thú đâu?”

Tạ Thời Minh ừ một tiếng: “Bây giờ thì có hứng thú rồi.”

“Hả? Tại sao?”

“Nghe cậu nói nhiều quá, phiền.”

Tề Nguyên Tư: “?”

Đây là cái kiểu logic gì vậy?!

Tan học xong cũng không trò chuyện nhiều, dù sao trước đó đã đánh bóng rổ cả buổi, đánh xong ai cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi một lúc rồi ai về nhà nấy.

Sáng sớm hôm sau, thứ Bảy, trong nhóm lớp đã bắt đầu gọi nhau tập hợp, bảo là mau đến sân vận động của Hoành Đại để chiếm chỗ đẹp, đừng để người của Du Bắc chiếm hết. Dù sao lần này số người đến chắc chắn rất đông.

Sự thật đúng là như vậy——

Khi Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh đến sân vận động của Hoành Đại, hơn một nửa chỗ ngồi đã được lấp kín.

Không chỉ học sinh cấp ba của Nam Hoành và Du Bắc, mà còn có cả học sinh cấp hai, thậm chí người từ trường khác cũng đến góp vui…

Tất nhiên, không loại trừ cả những sinh viên ưu tú của Hoành Đại cũng có mặt xem náo nhiệt.

Tóm lại là, rất đông người…

Thẩm Sơ vốn định đi tìm Thẩm Tùy, nhưng đến nơi đã bị kéo đến sân bóng rổ, bảo rằng nếu không chiếm chỗ sớm thì sẽ không còn chỗ ngồi!

“Dù Nam Hoành và Du Bắc có chỗ ngồi riêng, nhưng xung quanh đều chật kín người rồi, tôi sợ cậu không chen vào được.”

Thư Đồng Đồng kéo Thẩm Sơ đi đến khu vực của đội bóng rổ Nam Hoành, đó là hàng ghế đầu của khán đài, vừa đi vừa giới thiệu. Không biết cô nàng đã đến đây từ lúc nào, cứ như đã sắp xếp sẵn mọi thứ vậy.

Ngay bên cạnh Nam Hoành là chỗ ngồi của Du Bắc, Thẩm Sơ liếc mắt nhìn qua, quả nhiên hai khu này là đông người nhất.

Tạ Thời Minh đến nơi thì đi vào hậu trường thay đồ, còn phải bàn bạc với đội nên tạm thời họ chia ra. Thư Đồng Đồng dẫn cậu đến chỗ ngồi xong cũng đi vào bên trong, dù sao cô ấy cũng là quản lý của đội bóng rổ, có nhiều việc phải lo liệu.

Ban đầu, cô ấy cũng định kéo Thẩm Sơ đi cùng, nhưng Thẩm Sơ sợ làm phiền nên không đi.

Huống chi, ngay cả Tạ Thời Minh hỏi, cậu cũng không định đi theo.

Dù sao ngoài việc nhặt bóng, cậu ở đội bóng rổ thật sự chỉ là một "linh vật" mà thôi…

Cái danh "linh vật bóng rổ" mà Tề Nguyên Tư nói, cậu nhất quyết không thừa nhận!

Còn "linh vật độc nhất vô nhị của Tạ Thời Minh"…

Chỉ nghĩ thôi mà Thẩm Sơ đã muốn xoa mặt, nói gì không biết.

Đang nghĩ ngợi, trước mắt bỗng xuất hiện một bóng râm nhỏ.

Hửm?

Thẩm Sơ ngẩng đầu lên, trước mặt là một cậu nhóc.

Trông có vẻ còn nhỏ tuổi, mặt mày vẫn còn nét trẻ con, nhưng chiều cao đã khá nổi bật, gương mặt trắng trẻo, đôi mắt đào hoa, chỉ là vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, trông không có sức sống.

“Anh là Thẩm Sơ?”

Thẩm Sơ sờ sờ mặt mình, thầm nghĩ chẳng phải cậu mới về nước thôi sao, danh tiếng đã lan ra nhanh vậy à?

Ồ ồ…

“Cho hỏi em là?”

Nghe cậu hỏi vậy, cậu nhóc trước mặt khẽ nhíu mày ——

“Anh không nhận ra tôi?”

“Hả? Tôi nên nhận ra em sao?”

Thẩm Sơ nghĩ ngợi một lúc, chắc chắn cậu chưa từng gặp cậu nhóc này.

“Này, em nói tên ra đi, biết đâu tôi lại nhớ ra.”

Cậu nhóc nhướng mày: “Anh muốn biết tôi là ai à?”

Thẩm Sơ: “...”

Không phải em là người bắt chuyện trước sao?

“Muốn... cũng được, mà không muốn cũng được.”

Thẩm Sơ cười hì hì: “Nếu em không nói thì thôi vậy.”

“Tôi cũng không quá muốn biết, dù sao người biết tôi thì nhiều, người tôi không biết cũng nhiều, thêm em cũng chẳng sao, bớt em cũng không thành vấn đề.”

“...”

Cuối cùng, cậu nhóc nhìn cậu một cái, sau đó quay người bỏ đi.

Có lẽ là bị chọc giận.

Thế thì Thẩm Sơ cũng yên tâm.

Bình Luận (0)
Comment