Không biết đứa nhóc đó từ đâu chạy đến.
Chuyện này qua đi, Thẩm Sơ cũng không để tâm lắm.
Mặc dù cậu cảm giác mơ hồ rằng cậu nhóc đó dường như có chút địch ý với mình? Nhưng cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Cậu trước giờ vốn không bao giờ để ý đến những người không liên quan.
Việc gì phải tự làm mình mệt mỏi chứ.
Thế nhưng, còn lâu lắm mới đến giờ bắt đầu trận giao hữu bóng rổ giữa Nam Hoành và Du Bắc, Tạ Thời Minh thì vẫn đang ở hậu trường chuẩn bị, Thẩm Sơ ngồi chờ mãi cũng thấy buồn chán —— dù sao nhiều năm nay, cậu thường xuyên theo cậu mình chạy nhảy khắp nơi, vốn không phải là kiểu người có thể ngồi yên một chỗ.
Vậy nên chỉ một lúc sau, Thẩm Sơ đã đứng dậy muốn đi dạo xung quanh.
Bên phía đội bóng rổ Nam Hoành người đã đến đông đủ, chỗ ngồi cũng không cần cậu phải giữ, thế là Thẩm Sơ chào hỏi qua loa rồi lẻn đi mất.
Nhưng cậu vẫn chưa ra khỏi khu vực sân bóng rổ.
Không có gì lạ khi trận giao hữu giữa hai trường cấp ba lại chọn sân bóng của Hoành Đại. Chỉ riêng sân bóng này thôi đã đủ rộng lớn, nghe nói đây là sân bóng rổ lớn nhất thành phố B, lại còn được trang trí xa hoa. Mỗi khi có sự kiện gì, nơi này đều là lựa chọn hàng đầu.
Thẩm Sơ bước xuống khỏi khán đài, rồi chui qua cánh cửa nhỏ dưới khán đài.
Nếu cậu nhớ không lầm, đi từ cửa này ra ngoài sẽ gần hơn một chút.
Nhưng không biết có phải do cậu đã đi quá nhiều nơi rộng lớn rồi hay không, mà khi rơi vào chỗ nào có mái che, nhiều hành lang chồng chéo, lại không quen thuộc, cậu rất dễ bị lạc đường.
Chẳng hạn như bây giờ, vốn định đi ra ngoài, thế mà đi một hồi lại chẳng biết mình đang ở đâu…
Thật kỳ lạ, rõ ràng lúc Tạ Thời Minh dẫn cậu đi, chỉ là một đường thẳng cơ mà.
Đây là đâu vậy?
Đến cả người để hỏi đường cũng không có!
Thẩm Sơ vừa định xoay người đổi hướng sang hành lang khác để đi thử, thì đột nhiên nghe thấy một tiếng động ——
Hình như có ai đó khẽ rên lên?
Ở đây có người sao?
Hành lang hẹp hai bên quả thật có vài cánh cửa, nhưng hầu hết đều đóng kín. Lúc Thẩm Sơ đi qua, cậu cũng không chắc bên trong có ai không, mà cũng chẳng nghe thấy động tĩnh gì. Thế nhưng bây giờ…
Cậu men theo âm thanh vừa nghe thấy, đi thêm vài bước nữa.
Cuối cùng phát hiện phía trước có một cánh cửa đang mở, dù chỉ là một khe hở nhỏ.
Vậy nên chắc chắn là có người.
Cậu lập tức định gõ cửa, nhưng chưa kịp làm gì thì bên trong đã vang lên tiếng nói ——
“Cậu bảo tôi đừng làm ở đây, vậy thì ngoan ngoãn mà ngậm đi.”
“Quỳ xuống cho đàng hoàng, như vậy chẳng phải ai cũng thoải mái hơn sao?”
Bước chân của Thẩm Sơ lập tức khựng lại.
Đây là…
Cậu đâu phải kẻ ngốc.
Khi còn ở nước ngoài cũng không phải chưa từng thấy người ta yêu đương…
Nhưng tình cảnh này…
Xin lỗi, làm phiền rồi.
Thẩm Sơ vừa định quay đi, nhưng ——
“Anh Giản, trận đấu bóng rổ sắp bắt đầu rồi, có thể đừng...”
“Bây giờ còn giả vờ cái gì nữa? Lúc trước chẳng phải chính cậu là người tìm đến tôi trước sao?”
Hả, còn là hai người đàn ông?
Và... anh Giản?
Chỉ trong một giây do dự, Thẩm Sơ lại nghe thấy giọng nói của người bên trong vang lên ——
“Tạ Tuấn Trạch, là cậu chủ động quyến rũ tôi trước, cậu quên rồi sao? Chó không nghe lời, tôi không nuôi, hiểu không?”
Tạ...?!
Thẩm Sơ lập tức mở to mắt, còn tưởng mình nghe lầm.
Tạ gì cơ?!
Nghĩ đến những gì Tề Nguyên Tư nói lúc trước, vậy anh Giản này là Giản Tử Trạc?!
Trời ạ... đây là vận khí gì thế này?
Không chỉ vô tình đụng phải loại chuyện như vậy, mà nhân vật chính còn là——
“Anh trai gọi điện! Anh trai gọi điện! Anh trai gọi tút tút...”
Thẩm Sơ lúng túng đến mức tay chân luống cuống, mãi mới móc được điện thoại ra, sau đó lập tức ấn tắt cuộc gọi!
Nhưng!
Hiển nhiên là đã quá muộn!!
“....”
Bên trong lập tức trở nên im lặng, rồi có tiếng bước chân tiến về phía cửa.
Cậu muốn chạy cũng không kịp…
Hu hu, đúng là muốn khóc mà không khóc được.
Thẩm Sơ cứ thế cầm điện thoại, trơ mắt nhìn cánh cửa trước mặt “cạch” một tiếng mở ra.
Trong cái rủi còn có cái may ——
May mà người bên trong vẫn mặc quần áo chỉnh tề.
Nhưng sắc mặt thì cực kỳ khó coi.
Đặc biệt là người đứng trước mặt ——
Mặc bộ đồng phục bóng rổ đã thay sẵn, trên áo ghi bốn chữ "Trung học Du Bắc", dáng người cao gần bằng Tạ Thời Minh, vai rộng chân dài, ngoại hình cũng không tệ, chỉ là giữa chân mày lại phảng phất sự dữ tợn và ngông cuồng, nhìn là biết không dễ chọc.
“Cậu là ai?”
Đối phương chống tay lên khung cửa, hơi cúi đầu nhìn Thẩm Sơ, tạo áp lực nặng nề.
Thẩm Sơ chớp chớp mắt: “Tôi chỉ là người đi ngang qua, bị lạc đường.”
“Bị lạc đường?”
Người đối diện cười khẩy: “Cậu đoán xem tôi có tin không?”
“Tôi không đoán.”
Thái độ của đối phương khiến Thẩm Sơ cũng chẳng khách sáo, lập tức trợn mắt: “Tôi thực sự bị lạc, tin hay không thì tùy.”
“Tôi còn chưa nói cậu, giữa ban ngày ban mặt, dù không phải nơi công cộng thì cũng phải đóng cửa, còn làm mấy chuyện đó, làm ô nhiễm mắt của một đoá hoa Tổ quốc chưa ra khỏi vườn trường như tôi đây! Tôi có phải không muốn rời đi đâu, chỉ là điện thoại đột nhiên reo lên thôi!”
Giản Tử Trạc: “...”
Hắn ta suýt nữa thì tức cười.
“Thế hóa ra là lỗi của tôi?”
“Được rồi, tôi không cần anh xin lỗi.”
Thẩm Sơ phất tay, xoay người định rời đi.
Kết quả lại bị người ta túm cổ áo kéo lại.
“Ai da ——”
“Thằng nhóc, để lại tên đi.”
“Muốn biết tên người khác thì ít nhất cũng phải tự giới thiệu trước chứ!”
Thẩm Sơ tức đến nỗi muốn đá người.
Ánh mắt thoáng liếc qua, cậu liền đối diện với ánh nhìn của người trong phòng.
Tạ Tuấn Trạch!
Quả nhiên là cậu ta…
Nhưng so với ấn tượng trong trí nhớ, Tạ Tuấn Trạch trước mặt trông có phần u ám hơn nhiều.