“Nhìn cái gì đấy? Còn nói là không lén nhìn?”
Giản Tử Trạc xoay người cậu lại, đối diện với gương mặt của Thẩm Sơ.
Hắn ta nhìn chằm chằm, đưa tay định xoay cằm của Thẩm Sơ lại—
“Này, tôi chưa từng thấy cậu ở Du Bắc, cậu là người ở đâu?”
“Thật không biết tôi là ai sao?”
Thẩm Sơ né tránh, lùi lại một bước đầy cảnh giác nhìn hắn ta—
“...Cậu là tiên nữ chắc? Cũng đâu phải Thần Tài người gặp người thích, ai mà biết cậu là ai!”
Giản Tử Trạc: “…”
“Hơ, miệng cậu cũng khá đấy.”
Vừa nói, hắn ta lại định vươn tay tóm lấy người.
Thẩm Sơ gần như nổi da gà vì ánh mắt khi nói chuyện của Giản Tử Trạc, vừa định xoay người bỏ chạy thì đã bị hắn ta giữ lấy cánh tay—
Nhưng ngay sau đó, trước khi hắn ta kịp làm gì, tay đang nắm tay Thẩm Sơ liền bị người khác đánh bật ra.
Thẩm Sơ ngay lập tức bị kéo vào một vòng tay rộng lớn.
Đồng thời, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đừng chạm vào em ấy!”
“Tạ Thời Minh.”
Giản Tử Trạc sầm mặt, ngẩng cằm chỉ vào Thẩm Sơ: “Cậu ta là người cậu đưa tới?”
“Không liên quan đến cậu.”
Tạ Thời Minh lạnh mặt, liếc nhìn Giản Tử Trạc một cái rồi thu ánh mắt lại, cẩn thận nhìn Thẩm Sơ từ trên xuống dưới.
“Không sao chứ?”
“Sao vừa nãy gọi lại không bắt máy?”
Thẩm Sơ vừa định mở miệng thì Giản Tử Trạc bên cạnh đã kéo dài giọng, cố tình nói đầy ám muội—
“Bởi vì cậu ta đang lén nhìn tôi.”
Thẩm Sơ: “…”
Đổi trắng thay đen là như vậy à?
Cậu trợn mắt một cái rồi gật đầu: “Đúng thế, em đang lén nhìn cậu ta đấy.”
Tạ Thời Minh cau mày theo bản năng, chưa kịp nói gì thì đã bị Thẩm Sơ kéo tay lại, rồi nghe cậu nói tiếp—
“Anh ơi, để em nói anh nghe, "jj" của hắn siêu ngắn, chậc, đúng là ô nhiễm thị giác!”
Tạ Thời Minh: “…”
Giản Tử Trạc: “…”
“Này, cậu—”
“Thẩm Sơ?”
Phía sau vang lên một giọng nói, là Tạ Tuấn Trạch lên tiếng.
Rõ ràng cậu ta đã nghe được cách Thẩm Sơ gọi Tạ Thời Minh.
— Dù sao, người gọi Tạ Thời Minh như vậy cũng chỉ có cậu.
Thẩm Sơ thở dài trong lòng.
Ban đầu cậu chẳng muốn dính líu gì đến Tạ Tuấn Trạch, vậy mà lại quên mất điều này.
Nhìn sang Tạ Tuấn Trạch, cậu ta đã đi đến cạnh Giản Tử Trạc, sắc mặt còn khó coi hơn trước.
Cũng phải thôi, dù gì cũng bị Thẩm Sơ bắt gặp loại chuyện này…
“Thật sự là cậu, Thẩm Sơ.”
Tạ Tuấn Trạch nhìn chằm chằm cậu: “Cậu thật sự đã về nước rồi.”
“Sao? Không sống nổi ở nước ngoài nữa à?”
Thẩm Sơ nghiêng đầu suy nghĩ: “Chắc là vẫn sống tốt hơn cậu ở Du Bắc đấy.”
“Cậu—”
Lời này vừa ra, sắc mặt Tạ Tuấn Trạch càng trở nên khó coi, thậm chí hơi mất mặt.
Nhưng cậu ta còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Giản Tử Trạc thô lỗ ngắt lời.
“Hai người quen nhau? Cậu ta tên là Thẩm Sơ?”
Vừa nói, ánh mắt Giản Tử Trạc không ngừng dán chặt lên người Thẩm Sơ, ánh nhìn có phần vô lễ.
Tạ Thời Minh hoàn toàn sầm mặt: “Em ấy là ai không liên quan đến cậu.”
“Giản Tử Trạc, khuyên cậu vẫn nên lo cho bản thân mình thì hơn, lát nữa trận đấu bóng rổ bắt đầu, đừng lại tự làm tự chịu rồi bị trẹo chân.”
Câu nói cuối khiến Giản Tử Trạc cũng tối sầm mặt lại.
Hắn ta cười khẩy: “Vậy thì cứ chờ xem, lần này trận đấu sẽ ra sao.”
“Cùng một sai lầm, tôi không phạm hai lần.”
“Cậu vẫn nên cẩn thận thì hơn, Tạ Thời Minh.”
---
Thẩm Sơ đi theo Tạ Thời Minh quay về, vừa đi vừa nghiêng đầu nhìn hắn.
“Tề Nguyên Tư nói hắn từng bị thương, có liên quan đến anh?”
Tạ Thời Minh “ừ” một tiếng, hơi nhíu mày, như đang suy nghĩ điều gì.
“Hắn định hãm hại anh à?”
Tạ Thời Minh khựng bước, quay sang nhìn Thẩm Sơ: “Sao không nghĩ là anh cố ý hại hắn bị thương?”
Thẩm Sơ chớp mắt, đương nhiên đáp: “Anh không phải người như vậy.”
“Em thấy hắn mới giống.”
Ngay tức khắc, đôi mày Ta Thời Minh giãn ra không ít.
“Lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao em lại đụng phải bọn họ?”
Nói đến đây Thẩm Sơ liền chán nản, bĩu môi: “Chẳng phải vì em muốn ra ngoài đi dạo một chút sao, kết quả bị lạc đường, rồi vô tình gặp phải bọn họ. Nhưng thật ra cũng không nhìn thấy gì, em chỉ nghe thấy một chút âm thanh thôi.”
“Sau đó chưa kịp rời đi thì anh gọi điện đến.”
“Tất cả là tại anh, nếu không em đã không bị phát hiện, mất mặt chết đi được, anh không biết em đã nghe thấy gì đâu, Giản Tử Trạc và—”
Nói đến đây, Thẩm Sơ dừng lại: “Thôi bỏ đi, cũng chẳng phải chuyện gì hay ho.”
Tạ Thời Minh khẽ “ừ” một tiếng, nhìn cậu căn dặn: “Sau này tránh xa họ ra.”
“Dĩ nhiên rồi, em có thích họ đâu.”
Tạ Thời Minh: “Vậy em thích ai?”
“Em…”
Thẩm Sơ khựng lại, đối diện với ánh mắt của Tạ Thời Minh, không hiểu sao nhất thời lại nghẹn lời.
Qua hai giây, cậu mới mở miệng: “Anh ơi, anh muốn em bẻ ngón tay đếm cho anh nghe à? Người em thích nhiều lắm đấy.”
---
Cuối cùng, Thẩm Sơ vẫn không thể đi dạo.
Theo lời của Tạ Thời Minh, thì là: chưa kịp đi đâu đã gây chuyện rồi, nếu lại đi tiếp thì ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên cứ ở bên cạnh hắn thì an toàn hơn…
Thẩm Sơ cảm thấy cực kỳ oan uổng.
Đâu phải cậu cố ý gây chuyện chứ.
Mà nói thật, ai lại muốn gặp chuyện như vậy?
Dù không ô nhiễm mắt của cậu, thì cũng là ô nhiễm lỗ tai.
Nhưng thôi, không đi thì không đi, dù gì trận đấu bóng rổ cũng sắp bắt đầu rồi.
Còn phía bên kia…