Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 128

A phi phi!

Câu cuối cùng đó cứ coi như là gió thoảng đi, không tính, không tính.

Nhưng dạy dỗ thì vẫn phải dạy dỗ một chút!

Thế là Thẩm Sơ thật sự giơ ngón tay ra chọc chọc——

Chọc một cái, liếc mắt nhìn, không phản ứng.

Lại dùng sức thêm chút nữa, tiếp tục chọc, chọc hai cái, lại nhìn, vẫn không phản ứng…

Ờ được rồi, vẫn là cậu quá nhân từ.

Lực vẫn nhẹ quá——

Thẩm Sơ định dùng lực hơn một chút nữa, ai ngờ lại bị Tạ Thời Minh nắm lấy cổ tay.

“Được rồi, bôi thuốc đi.”

“Không được, bây giờ anh biết bôi thuốc rồi à, sao khi nãy ở phòng hoạt động không chịu bôi?”

Thẩm Sơ giật giật cổ tay, muốn rút về:

“Em mà biết bên trong bầm tím nặng thế này thì đã bắt anh bôi ở phòng hoạt động—”

“Sơ Sơ.”

Tạ Thời Minh lại nắm chặt tay cậu hơn, không biết là cố ý hay quá tay, mà kéo cậu lại gần thêm chút.

Thẩm Sơ ngẩng đầu, liền chạm phải ánh mắt của Tạ Thời Minh——

“Trước đó anh đã muốn hỏi em, em từng hay bị thương à? Anh thấy em bôi thuốc còn biết xoa bóp tan máu bầm, tay nghề khá chuyên nghiệp.”

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức như thể hơi thở hòa vào nhau.

Thẩm Sơ phải mất một giây mới kịp phản ứng, rồi vội lùi lại một chút.

“À, đúng vậy.”

“Ồ không không không, không phải…”

Sau đó lại lắc đầu.

Thẩm Sơ đưa tay kia lên gãi má: “Không phải hay bị thương, chỉ là hồi đó hay theo cậu đi đây đi đó, thỉnh thoảng đau nhức chân tay, nên cậu dạy em cách mát-xa. Anh yên tâm, rất nhiều chuyện cậu đều che chở em, không cho em làm.”

Giống như sợ cậu bị đói, suốt ngày đút cho ăn. Đi ra ngoài làm gì cũng vậy, cái này cũng nhìn, cái kia cũng canh, như sợ cậu va quệt vào đâu… Sau đó anh Giản Hành cũng tới, hai người họ cùng nhau canh chừng cậu…

Haizz, cậu thực sự không dễ dàng gì.

Nhưng đúng là cậu đã học được rất nhiều thứ, mà còn toàn là những thứ hữu ích, ví dụ như lúc này—

“Thôi, không bôi thuốc ở phòng hoạt động cũng tốt, về đây em còn có thể mát-xa cho anh.”

Tháng Sáu, trời thay đổi thất thường, lời nói của Thẩm Sơ cũng thay đổi thất thường.

Cậu lắc tay: “Buông ra đi, anh còn muốn bôi thuốc không?”

“Anh quên là vẫn đang nắm tay em hả?”

Tạ Thời Minh liếc nhìn Thẩm Sơ một cái, sau đó quay mặt đi, khẽ thở dài.

Thẩm Sơ: “?”

Làm gì vậy!

Bôi thuốc thì không tốn sức, nhưng vừa bôi thuốc vừa xoa bóp thì đúng là tốn sức thật.

Đặc biệt là khi vết thương lại tập trung ở vùng bụng, rất khó để dùng lực.

Giản Tử Trạc ra tay thật ác độc, chỉ đánh vào một chỗ, thật sự quá ti tiện!

“Hắn cố ý đấy, như vậy chỗ này chắc chắn bị thương nặng, lại còn rất đau.”

Chỗ bầm tím này bắt buộc phải xoa cho tan hết mới được.

Hơn nữa lực tay phải thật chuẩn, nếu không sẽ khiến vết thương nặng thêm.

Thẩm Sơ nhìn một chút, rồi ngẩng đầu lên: “Anh à, anh nằm xuống đi.”

Tạ Thời Minh: “…”

“Như vậy em mới dễ dùng lực.”

“Nhanh nhanh nhanh.”

Thẩm Sơ vừa nói vừa chuẩn bị ra tay, nhưng lại bị Tạ Thời Minh ngăn lại—

“Để anh tự làm.”

“Woa, anh ngại hả?”

Tạ Thời Minh không trả lời, chỉ vươn người ra sau, kéo tấm chăn mỏng phủ lên vùng bụng trở xuống, rồi chống tay ra sau, không hẳn là nằm mà là hơi ngả lưng, dùng hai tay làm điểm tựa.

“Thế này là được rồi.”

Thẩm Sơ: “…”

Được thôi, anh nói được là được đi.

Cậu cũng chẳng buồn lải nhải gì thêm, vì mới vừa rồi nhìn thế thôi mà đã nhận ra thân hình của Tạ Thời Minh thật sự rất đẹp—dù trước kia cũng biết rồi, nhưng lúc này lại cảm nhận rõ ràng hơn hẳn…

Thẩm Sơ chớp mắt một cái, thu lại ánh nhìn.

Sau đó đổ dầu thuốc ra tay, xoa cho ấm rồi bắt đầu xoa bóp lên chỗ bầm tím trên người Tạ Thời Minh.

Suốt quá trình, cậu đều tập trung vào mảng bầm tím đó, nhưng cứ có cảm giác như có ai đang nhìn mình.

Thế là cậu ngẩng đầu lên, lại thấy Tạ Thời Minh đang cúi mắt nhìn xuống, chẳng biết đang nhìn gì.

Cơ bụng dưới tay cũng không rõ là vì đau hay vì phải gồng để chống đỡ cơ thể, mà căng cứng lại, khiến đường nét cơ thể hiện rõ mồn một, đầu ngón tay chạm vào rõ ràng cảm nhận được từng thớ cơ gồ ghề.

Ngang, dọc, rồi cả hai bên xuôi xuống…

Cứ theo nhịp thở mà lên xuống.

Nhưng dường như lại càng lúc càng nhanh hơn.

Dầu bắt đầu nóng lên, lòng bàn tay cũng nóng, chạm vào cơ thể cũng nóng, như thể hơi nước đang bốc lên vậy.

Mùi dầu thuốc xộc lên mũi, lẽ ra phải nồng và gắt, nhưng hình như lẫn với thứ gì khác, khiến người ta cảm thấy có gì đó là lạ, cứ thấy kỳ kỳ…

“Được rồi, Sơ Sơ.”

Một bàn tay duỗi ra, nắm lấy tay Thẩm Sơ.

Thật kỳ lạ.

Thẩm Sơ nhìn bàn tay đó, nghĩ rằng mình đã quá quen với Tạ Thời Minh, thế mà giờ lại bắt đầu để ý nhiều hơn—ví dụ như bàn tay này sao mà xương khớp rõ ràng, làn da vốn trắng lạnh, bây giờ cũng dính thêm chút bầm tím.

Bởi vì đánh nhau, trước đó lại bôi thuốc, nên trông có vẻ “xanh tím loang lổ”.

Thẩm Sơ mím môi, nâng một tay khác lên, chọc vào tay kia một cái, sau đó lại chọc chọc vào cơ bụng trước mắt.

—Không giống như lúc nãy bôi thuốc hay xoa bóp.

Chọc xong, cậu bỗng khựng lại.

Sau đó theo bản năng ngẩng đầu nhìn Tạ Thời Minh.

Hiển nhiên Tạ Thời Minh cũng đang ngơ ngác nhìn cậu.

“Em chỉ… cảm nhận một chút…”

Tạ Thời Minh: “Cảm nhận cái gì?”

Thẩm Sơ: “…”

Anh cứ phải hỏi ra miệng như vậy sao.

Thẩm Sơ giờ không còn là cậu nhóc mũm mĩm ngày xưa nữa, nhưng có những điều mãi mãi không thay đổi!

—Nghe Tạ Thời Minh hỏi vậy, cậu liền đưa tay lên, xoa một cái.

“Chỗ này nè, cảm nhận một chút.”

Bình Luận (0)
Comment