Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 129

Xoa xong, cậu còn vỗ vỗ, sờ sờ vài cái.

“Anh ơi, anh rèn luyện kiểu gì vậy, chỉ chơi bóng rổ thôi hả?”

“Cơ bắp đẹp thế, hôm nào dạy em được không? Em cũng muốn—”

“Anh đi vệ sinh một lát.”

Chưa đợi Thẩm Sơ phản ứng lại, Tạ Thời Minh đã bất ngờ đứng dậy.

Sau đó bước nhanh đi về phía phòng tắm.

“Hửm? Không phải em là người nên đi vào phòng tắm sao?”

“Em định rửa tay mà!”

Thẩm Sơ còn lon ton chạy theo sau—

Tới cửa phòng tắm, Tạ Thời Minh xoay người lại, bất lực nhìn cậu một cái.

Thẩm Sơ: “Nhìn em làm gì?”

“Bé cưng.”

Tạ Thời Minh giơ tay ra, nhéo má Thẩm Sơ.

“Bao giờ em mới biết ngại một chút hả?”

Chuyện Chủ nhật đi theo Thẩm Minh Châu đến Thẩm thị đi dạo là đã hẹn từ trước—

Bởi vì Thẩm Minh Châu bận rộn công việc, thường ngày về rất muộn, đúng lúc quý này là thời điểm bận rộn nhất, rất nhiều việc cần ông tự mình quyết định và xử lý. Vậy nên lần này Thẩm Sơ vừa về nước, ông liền cảm thấy ban ngày ở bên con không đủ.

Thế là đặc biệt chọn lúc công ty ít người, mang theo tấm lòng của một người cha, háo hức muốn đưa con theo đi làm.

Ừm, con nhà người ta thì cần cha mẹ kèm học, còn Thẩm Minh Châu thì lại muốn con "kèm đi làm".

Cũng may là trước giờ Thẩm Sơ ít đến Thẩm thị, lần này có dịp tham quan một chút, cũng không tệ.

Kiếp trước sau khi thân thế bị bại lộ, cậu rất để ý những chuyện như thế này.

Ví dụ như chuyện đến Thẩm thị, lúc đó luôn có cảm giác nếu mình đến đó, người khác sẽ nghĩ ngợi linh tinh, mà cậu thì không muốn để cho người khác nghĩ nhiều.

Hay là âm thầm nói cậu này nọ.

Vì thế Thẩm Sơ luôn cố tránh mấy chuyện như vậy.

Nhưng bây giờ thì cậu chẳng còn bận tâm nữa.

Nghĩ lại, thật ra cũng chẳng có gì to tát.

Ai muốn nói gì cứ nói thôi, bản thân làm tốt là được.

Huống chi cậu có làm chuyện gì mờ ám đâu mà không dám đến?

Chỉ là Thẩm Sơ cũng hơi tò mò, không biết trước đây Tạ Thời Minh có từng đến Thẩm thị chưa—

Dù sao thì Thẩm Sóc từ hồi cấp hai đã bắt đầu tiếp xúc với một số việc của công ty, sớm xác định con đường mình muốn đi. Cậu nhớ rõ trước kia Tạ Thời Minh cũng sẽ cùng Thẩm Sóc nói chuyện với nhau một ít chuyện công ty, không biết đời này có còn vậy không?

“Thẩm thị hoạt động trong nhiều lĩnh vực, nhưng anh lại không muốn làm những việc đó.”

“Vậy anh muốn làm gì?”

Thẩm Sơ chợt nhớ ra, hình như trước khi cậy xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, Tạ Thời Minh từng nói là sau này muốn theo đuổi con đường riêng của mình.

“Anh muốn làm bác sĩ.”

Thẩm Sơ sững lại một chút mới phản ứng lại với câu trả lời của Tạ Thời Minh.

—Hoàn toàn ngoài dự đoán.

Làm bác sĩ sao…

Thật không ngờ Tạ Thời Minh lại chọn con đường này.

Đây là con đường mà đời trước Tạ Thời Minh cũng muốn theo đuổi sao?

Thẩm Sơ nghiêng đầu suy nghĩ, rồi quay sang hướng khác—

“Ồ, bảo sao anh nhận ra kỹ thuật mát-xa của em rất chuyên nghiệp, chẳng lẽ bây giờ anh đã tiếp xúc với một số kiến thức y học rồi sao?”

“Ừ, tùy tiện xem qua, tìm hiểu trước một chút.”

Hai người vừa trò chuyện, vừa theo Thẩm Minh Châu bước vào tòa nhà công ty.

Tập đoàn Thẩm thị chiếm trọn một tòa nhà cao tầng ngay vị trí đắc địa, mà đây mới chỉ là trụ sở chính, còn nhiều chi nhánh và lĩnh vực kinh doanh khác nằm rải rác ở nơi khác.

Có lối đi riêng để lên trên, suốt đường đi cũng không gặp ai.

Hôm nay lại là Chủ nhật, ngày nghỉ.

Dù vậy, trong văn phòng vẫn có người đang làm việc.

Đúng là đi đâu cũng không thoát được cảnh làm thêm giờ.

Ngay cả cha của bọn họ cũng không ngoại lệ…

Nhưng khi thang máy lên đến tầng cao nhất, gần đến cửa văn phòng của Thẩm Minh Châu, đầu óc Thẩm Sơ lại đột nhiên xoay chuyển, như nghĩ ra điều gì đó, liền nhào lên người Tạ Thời Minh, bóp cổ hắn—

“Không đúng nha! Anh đã nhận ra kỹ thuật mát-xa của em là có học qua, thế chẳng phải là anh cũng học rồi à?!”

“Hơn nữa anh còn nói muốn học y! Vậy anh cũng biết đúng không!”

“Tạ Thời Minh! Anh lừa em làm khổ sai!!”

Thẩm Sơ tức đến mức suýt nữa cắn người.

Tạ Thời Minh hư rồi!

Bị cậu nhào lên người, Tạ Thời Minh nhịn cười ôm cậu lại: “Cũng may em không ngốc.”

“Em tất nhiên không ngốc!”

“Anh mới ngốc! Cả nhà anh đều ngốc!”

Thẩm Minh Châu đi phía trước: “…”

Bé cưng à, sao ba cũng bị vạ lây thế này?

…..

Tổng giám đốc đi làm, bộ phận thư ký dĩ nhiên không thể nhàn rỗi.

Mục Dung là trưởng phòng thư ký, cùng với trợ lý tổng giám đốc, chủ yếu nghe theo sự sắp xếp của Thẩm Minh Châu và báo cáo công việc.

Vì vậy cô đã có mặt tại văn phòng từ sớm—

Cấu trúc của tầng cao nhất được thiết kế mở hết mức có thể.

Văn phòng của Thẩm Minh Châu nằm trong cùng, bên ngoài là khu vực làm việc của trợ lý và thư ký, tiện cho việc truyền đạt và báo cáo công việc.

Thẩm Sơ đi theo sau Thẩm Minh Châu vào trong, thấy một cánh cửa, còn tưởng bên trong không có ai, liền không do dự mà bóp cổ Tạ Thời Minh… kết quả là vừa mở cửa ra thì đã thấy bên trong có vài chị gái.

Người đứng đầu, khí chất mạnh mẽ, ăn mặc chỉnh tề, tóc dài buộc gọn sau đầu, gương mặt trang điểm kỹ càng, xa cách, lạnh lùng… đúng chuẩn một chị gái sang chảnh, không dễ gần.

Mấy cô thư ký chào hỏi Thẩm Minh Châu, ông khẽ gật đầu, rồi đặc biệt chỉ vào Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh: "Hai đứa con trai của tôi.”

“Mua chút đồ ngọt và trà trái cây đem vào nhé.”

“Vâng, thưa sếp.”

…..

Chờ Thẩm Sơ cùng Tạ Thời Minh đi theo Thẩm Minh Châu vào văn phòng của ông, thì trong group chat ẩn danh nổi tiếng của Thẩm thị đã bắt đầu dậy sóng—

[ Có ai biết hai đứa trẻ mà tổng giám đốc mang đến hôm nay là ai không? Nhìn thì còn nhỏ tuổi, nhưng tôi nhớ rõ tổng giám đốc chỉ có một cậu con trai lớn như vậy thôi mà? Chẳng lẽ là… con riêng?!]

Bình Luận (0)
Comment