[ Xàm xí, làm sao có thể là con riêng được, ai mà không biết tổng giám đốc nhà mình và vợ anh ấy yêu nhau đến mức nào! Không được xúc phạm CP của tôi! Chị Tô chính là nữ thần của tôi! Hai vợ chồng họ tình cảm vẫn luôn tốt, nhiều năm như vậy vẫn ngọt ngào như thuở ban đầu được không!]
[ Công nhận, hồi trước tôi k là đi xin bùa bình an, bảo là thấy hiệu nghiệm, thế mà bị sếp nghe được. Ảnh còn hỏi tôi, nói muốn xin cho vợ ảnh một cái cơ! Hình như trước đó mấy ngày chị Tô quay phim bị trầy tay… trời ơi, có ai hiểu không….]
[ Thôi đủ rồi, cẩu độc thân không xứng nghe chuyện này, quay lại chủ đề chính mau!]
[ Phải đấy, quay lại chuyện chính nào. Nhìn hai đứa nhỏ kia bằng tuổi nhau, không thể nào đều là con ruột của sếp được?]
[ ——Tin nóng đây! Sếp vừa xác nhận: hai đứa nhỏ đó đều là con trai của anh ấy.]
[ Cái gì cơ?! Chuyện gì xảy ra vậy?! Chị Tô khi nào sinh thêm một đứa nữa?]
[ À, nếu là như vậy thì tôi hình như hiểu ra chuyện gì rồi….]
…..
Về chuyện nhà họ Thẩm, thật ra người nào vào Thẩm thị rồi thì ít nhiều cũng có lén lút hóng chuyện.
Nhưng vì Thẩm Sơ ra nước ngoài đã nhiều năm rồi, cho nên phần lớn mọi người nhất thời không nhớ ra.
Còn bây giờ sau khi “phổ cập kiến thức” xong, trọng điểm tự nhiên tập trung ở trên người Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh.
——[ Hai đứa nhỏ đó quan hệ tốt à?]
[ Cùng được đưa đến công ty, chắc là quan hệ tốt nhỉ?]
[ Tôi cũng thấy thế. Hơn nữa còn do sếp đích thân giới thiệu, à đúng rồi, còn bảo mua bánh ngọt với trà trái cây cho họ nữa.]
[ Tào lao! Vậy chỉ chứng tỏ sếp có quan hệ tốt với đứa “không phải con ruột”, chứ không có nghĩa là hai đứa nhỏ đó quan hệ tốt! Với lại, tuy chưa gặp qua tiểu thiếu gia thật sự, nhưng trước kia đối phương từng đến rồi đúng không? Khi đó sếp có đích thân dặn mua bánh ngọt với trà trái cây không?]
[ Tôi nói thật đấy, mà tôi còn thấy hai người đó đánh nhau nữa kìa!]
[ Khi nào? Ở đâu?]
[ Tôi mà muốn nói cho bạn biết thì còn ẩn danh làm gì nữa? Dù sao cũng là một người bóp cổ người kia, còn người kia thì mắng đối phương ngốc, mà quan trọng là! Tôi hình như còn nghe thấy người bị mắng quay lại mắng cả sếp đấy!】
[ Cái gì?! Mắng cả tổng giám đốc?! Vậy người mắng là con ruột hay là không phải con ruột?!]
[ Tôi không biết đâu, tôi chưa từng gặp ba người con còn lại của sếp, chỉ biết mỗi tiểu Thẩm tổng thôi.]
[ Thôi đi, tôi cũng từng gặp tiểu Thẩm tổng rồi, ai trong công ty mà chưa từng gặp tiểu Thẩm tổng chứ?]
[ Này, chẳng phải hôm nay tiểu Thẩm tổng về sao? Tôi vừa nghe trợ lý của cậu ấy nhắc tới, nói là về sớm hơn dự kiến để đến công ty giải quyết việc gì đó, nên trợ lý Chu mới đi đón người.]
[ Ôi giời, thế thì lại có trò vui để xem rồi!]
Mục Dung: [ Gỡ ẩn danh.]
Mục Dung: [ Cấm ẩn danh 24 tiếng.]
Mục Dung: [ Im lặng hết cho tôi! Có phải lương làm thêm giờ nhiều quá không? Hay là rảnh đến mức không có việc gì làm?!]
[ ……Dạ vâng, chị Dung, em đi làm việc đây.jpg]
[ Đi làm việc.jpg +1]
[ ……]
[ Đi ngủ đây.jpg]
[ Kẻ phá đội hình cút ra ngoài!]
Mục Dung lắc đầu, định cấm phát ngôn 1 phút, thì thấy cửa văn phòng mở ra, có một cái đầu thò ra——
“Chị ơi, em có thể ra ngoài đi dạo một chút không?”
---
Lý tưởng thì phong phú, nhưng hiện thực thì phũ phàng.
Thẩm Minh Châu còn cố ý chọn Chủ nhật để dẫn con tới công ty, nghĩ là sẽ có thời gian rảnh để dẫn đi dạo một vòng. Ai ngờ vừa bước vào văn phòng, mới cầm lên một phần văn kiện đọc thử thì không thể buông tay được nữa…
Thẩm Sơ chỉ muốn nói: vậy thì cậu đi dạo một mình trước cũng được.
Không dẫn theo Tạ Thời Minh!
Vứt bỏ vứt bỏ, ai bảo Tạ Thời Minh lừa cậu làm khổ sai chứ.
“Dù là cuối tuần, nhưng có làm phiền mọi người làm việc không?”
Thẩm Sơ vừa bước ra khỏi văn phòng liền nhận ra chị gái kia đúng là cao thật, mang giày cao gót mà gần bằng cậu rồi. Nếu tính cả cái đuôi ngựa buộc cao phía sau, chắc cũng bằng cậu luôn…
Bảo sao trước đó nhìn thấy cô liền cảm thấy áp lực ghê.
“Không đâu, bây giờ là ngoài giờ làm việc.”
Mục Dung vừa nói vừa tự giới thiệu, để Thẩm Sơ dễ xưng hô, rồi lại hỏi có cần người dẫn đi tham quan không.
Thẩm Sơ lắc đầu, nói không cần.
Sau đó cậu nghiêng đầu, đột nhiên cảm thấy cái tên “Mục Dung” nghe quen quen.
Chắc là kiếp trước từng nghe qua rồi, nhưng… là nghe lúc nào nhỉ?
Ký ức xa xăm quá.
Những lúc như thế này thật sự rất khó chịu.
Không nhớ ra nổi, chỉ có thể tạm thời gác qua một bên.
Thẩm Sơ vẫy tay tạm biệt mấy chị gái, thảnh thơi rời khỏi văn phòng.
Cậu không phải đi dạo không có mục đích đâu, mà muốn tìm hiểu môi trường làm việc trong nước.
Hồi ở nước ngoài, Hạng Tinh Hà quay phim phóng sự chủ yếu về chủ đề sinh thái tự nhiên. Từ nhỏ Thẩm Sơ đã rất hứng thú với lĩnh vực này, sau khi theo Hạng Tinh Hà ra nước ngoài, mỗi khi hắn ta phải bay tới nơi nào đó để quay tư liệu, cậu cũng thường đi theo.
Mỗi quốc gia đều có nền văn hóa khác nhau.
Thậm chí trong một quốc gia, mỗi vùng miền cũng có những đặc trưng văn hóa riêng — từ phong cảnh tự nhiên cho đến cảnh quan nhân văn, v.v…
Tất cả những điều đó đều khơi dậy h*m m**n khám phá mãnh liệt trong lòng Thẩm Sơ.
Trong quá trình đó, cậu cũng tiếp xúc với rất nhiều mặt khác nhau của cuộc sống.
Càng khám phá thì càng thấy thú vị, mà càng thấy thú vị thì lại càng muốn khám phá thêm nữa.
——Từ tự nhiên đến nhân văn, đủ mọi khía cạnh.
Lần này về nước, Thẩm Sơ đã có sẵn một chủ đề nhân văn muốn thực hiện——
Ví dụ như “Một ngày của người lao động”…
Một thể loại kiểu như vậy.
Vì cậu dần nhận ra, so với sinh thái tự nhiên, xã hội con người còn phức tạp hơn nhiều.
Mà chủ đề như vậy thì lại cực kỳ hiếm thấy trong các bộ phim phóng sự.
Không chỉ các loài động vật hay môi trường sinh thái đang lâm vào cảnh nguy cấp — mà con người cũng vậy.
Áp lực xã hội ngày càng lớn, không gian sinh tồn của con người cũng bị "đè ép” hơn bao giờ hết.