Lý tưởng là đi làm từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, nhưng thực tế thường là từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối, thậm chí là 996 (làm từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6 ngày một tuần).
Cuối tuần nghỉ một hoặc hai ngày, điều chỉnh lịch nghỉ, xin nghỉ đều khó khăn, làm thêm giờ lại trở thành điều không thể tránh khỏi…
Với cường độ công việc như vậy, rốt cuộc sẽ ảnh hưởng thế nào đến cuộc sống và bản thân mỗi người?
Trên mạng có rất nhiều người nói về điều này, cũng có không ít trải nghiệm thực tế, nhưng chữ viết thì không thể bằng hình ảnh.
So với việc chỉ mô tả bằng lời, tác động từ hình ảnh trực quan chắc chắn mạnh mẽ hơn nhiều.
Vừa hay, Thẩm Sơ đang có ý định thi vào ngành đạo diễn, cậu cần chuẩn bị một tác phẩm —
Đây chính là chủ đề phim phóng sự mà cậu muốn thực hiện.
Tất nhiên, hiện tại vẫn chỉ là ý tưởng, vì cậu còn đang trong giai đoạn "khảo sát" và “thăm dò”, hơn nữa mục tiêu của chủ đề quá đa dạng, chưa có sự nhất quán, nếu muốn quay thì ít nhất cũng phải tìm được vài “điển hình” trước đã.
Nhưng trước mắt, cứ tham quan tập đoàn Thẩm thị cái đã.
Cậu vẫn chưa có dịp đi tham quan kỹ bao giờ.
…
Phải nói thật, tòa nhà này có rất nhiều khu công năng —
Căng-tin có đến hai ba cái, còn có khu thể hình, giải trí, thậm chí có cả khu nghỉ ngơi và đọc sách…
Nghe nói phúc lợi của Thẩm thị vốn đã rất nổi tiếng trong ngành.
Dù vậy, cuối tuần vẫn có rất nhiều người “tăng ca”.
Trên đường đi, Thẩm Sơ không biết đã gặp bao nhiêu người rồi.
Hơn nữa có cảm giác như bọn họ đều đang nhìn cậu vậy.
Chẳng lẽ trên mặt cậu có gì?
Hay là cậu quá được người người yêu mến?
[ Tuy không thể nặc danh, nhưng tôi vẫn muốn nói: “Tiểu đáng yêu” đi đến đâu rồi? Còn có thể tình cờ gặp không?]
[ Báo cáo! Đây là ảnh chụp lén ở phòng tập thể thao, cậu ấy định nâng tạ đòn nhưng nâng không nổi, phải giảm tải mấy lần, sau đó lại lén lút gắn thêm bánh tạ, làm như chưa có chuyện gì xảy ra.jpg】
[ Sao không ai nói vị này lớn lên đáng yêu đến mức khiến người ta muốn véo vậy?! Tôi có thể!]
[ Ai đang ở căng-tin giờ này thì thật may mắn, cậu ấy dạo quanh căng-tin lâu lắm rồi, hình như thích mấy món, tiếc là chỉ có trên thực đơn haha.]
[ Giờ này căng-tin ít món, chưa tới giờ phục vụ chính, trưa chắc còn cơ hội gặp đó.]
[ "Tiểu đáng yêu"? Là đứa con không cùng huyết thống hả? Mọi người đặt biệt danh cho cậu ấy như vậy, cậu ấy biết không?!]
[ Biệt danh, biệt danh thôi mà.]
[ Nói mới nhớ, sao chị Mục Dung còn chưa cấm ngôn vậy? @Mục Dung]
[ Không tìm ngược bạn liền khó chịu đi?]
[ Tin mới nhất: Chị Mục Dung hiện không rảnh, hình như là khách mà tiểu Thẩm tổng muốn gặp đến sớm, chị Mục Dung tự mình tiếp đãi.]
“Khách à? Khách nào vậy?”
“Hình như là người bên Giản thị, tiểu Thẩm tổng không phải đang phụ trách mảng năng lượng mới sao, chắc là đến bàn chuyện này.”
“Tsk, tôi nghe nói là đến thăm dò thì đúng hơn, năng lượng mới là cái bánh lớn mà, nghe đâu chính phủ sắp có chính sách hỗ trợ…”
“Đúng vậy, tiểu Thẩm tổng mới vừa từ nước ngoài về, bên kia đã mò sang rồi.”
“Người bên Giản thị, chẳng phải là cái cậu con riêng đó sao? Tên gì nhỉ? Giản Trí Bác?”
Nghe đến cái tên này, bước chân Thẩm Sơ khựng lại.
Giản Trí Bác?
Cậu con riêng của nhà họ Giản, anh trai cùng cha cùng mẹ với Giản Tử Trạc?
Ặc… thật là xúi quẩy!
Có người em như vậy, không biết người anh có phải quả táo lành không.
Nhưng Giản Trí Bác, Giản Trí Bác… Thẩm Sơ lẩm bẩm cái tên đó, bỗng rùng mình một cái —
A! Cậu nhớ ra rồi!
Mục Dung, Giản Trí Bác…
Cậu nhớ đêm trước khi thi đại học trước kia, Thẩm thị đã xảy ra một vụ việc nghiêm trọng, hình như có một nhân viên đã đánh đối tác hợp tác của Thẩm thị, mà đánh đến mức chảy máu đầu, nằm viện mấy ngày, còn bị truyền thông đưa tin.
Sau đó người kia đòi kiện, nhưng Thẩm thị hình như đã bảo vệ người nhân viên đó.
Thẩm Sơ nhớ rõ sau đó không chỉ ngừng hợp tác, mà quan hệ với công ty đối phương cũng ngày càng xấu đi.
Cậu từng nghe Thẩm Minh Châu mắng qua ở nhà.
Nhưng không phải mắng nhân viên, mà là mắng đối tác kia.
Vì vụ đó liên quan đến quấy rối t*nh d*c trong công sở.
Thảo nào cậu thấy cái tên “Mục Dung” quen quen, thì ra là ở chuyện này!
Vậy bây giờ chị ấy đang tiếp đãi Giản Trí Bác?!
Trời ạ, tình huống bây giờ là sao đây?!
Thẩm Sơ lập tức xoay người —
Cậu phải đến xem thử!
…
Cùng lúc đó, ở bãi đỗ xe ngầm của Thẩm thị.
Chu Trắc mở cửa xe, cúi đầu hỏi: “Ngài muốn gặp Giản tổng trước, hay là…”
Chưa kịp nói xong, một món đồ “màu vàng” đã được đưa ra trước.
Trợ lý Chu: “…”
“Lần sau nhớ bảo người chuẩn bị cho tôi cái vali to hơn, món này nhét không vừa.”
“…”
Thẩm tổng à, ai biết ngài đi công tác còn mua thú bông về chứ?!
Mà ngài không thể gửi về à? Tại sao cứ phải xách tay về?!
“Hàng giới hạn.”
Một đôi chân dài bước ra, theo sau là thân hình cao lớn và cân đối.
Giọng nói thản nhiên: “Phải vất vả lắm mới cướp được, tự tay mang về mới có cảm giác nghi thức.”
“…”
Khi trợ lý Chu còn chưa biết nên nói gì tiếp, người kia dường như cuối cùng cũng nhớ ra việc chính, trả lời —
“Về văn phòng trước đi.”
“Còn mấy món hàng giới hạn khác cần cất.”
…..
Phòng tiếp khách rất dễ tìm.
Chiếm nguyên một khu lớn, bên ngoài là khu vực bán mở, bên trong có phòng trò chuyện riêng biệt.
Lúc chờ khách thường sẽ được tiếp ở khu vực bên ngoài.
Trong khu bán mở còn luôn có sẵn bánh ngọt, nước trà và tủ đồ ăn nhẹ, có thể tự do lấy dùng.
Vừa đến nơi, Thẩm Sơ đã nghe thấy tiếng trò chuyện.
Cậu rón rén thò đầu nhìn vào, liền thấy chị Mục Dung đang đứng trước mặt một người đàn ông và nói chuyện…