Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 132

Đối phương đang ngồi, còn Mục Dung thì đứng nghiêng bên cạnh.

Thẩm Sơ có thể nhìn rõ người đàn ông đó trông như thế nào.

—— So với Giản Tử Trạc, diện mạo đối phương cũng được xem là không tệ, nhưng mặt mày lại luôn có chút ngả ngớn, hơn nữa không biết có phải do Thẩm Sơ có định kiến sẵn không mà cứ cảm thấy cả người đối phương như bị rượu chè và sắc dục nhuộm đậm …

“Mục tiểu thư xuất sắc như vậy, lại cam lòng làm một thư ký ở Thẩm thị sao?”

Gì? Đây mà là một thư ký à?

Đây là “thư ký trưởng” của ba cậu đấy! Là người có chức bị quan trọng đó biết không?!

“Từ lâu tôi đã nghe nói tình cảm giữa Thẩm tổng và vợ ông ấy rất tốt, Mục tiểu thư là thư ký thân cận của Thẩm tổng, chắc cũng cảm nhận được sâu sắc điều đó nhỉ?”

Thân cái đầu nhà anh ấy!!

Nói vớ vẩn cái gì thế hả?!

“Không biết có phải có vài công việc… không dễ làm?”

Anh đang ám chỉ cái gì đó?! Mấy công việc “không dễ làm” là ý gì hả?!

“Tôi hiểu mà, là phụ nữ thì đôi khi không tránh khỏi bị thiệt thòi.”

Thiệt thòi cái quỷ gì chứ!

Mẹ cậu đâu phải loại người như thế!!

Thẩm Sơ tức đến mức nghiến răng ken két.

May mà Mục Dung trả lời rất đĩnh đạc, thậm chí còn có chút mỉa mai đối phương.

Nhưng cũng không thể quá rõ ràng.

Dù sao người này cũng là khách của Thẩm thị.

Chính vì vậy mà Giản Trí Bác lại càng được đà lấn tới…

Thậm chí còn bắt đầu có hành động sàm sỡ Mục Dung——

“Dù sao tiểu Thẩm tổng vẫn chưa đến, hay là cô ngồi xuống đây, chúng ta trò chuyện một chút?”

“Đứng như vậy không mệt sao?”

Vừa nói, Giản Trí Bác vừa đưa tay định kéo người.

—— Không chỉ đơn thuần là kéo, bàn tay kia còn kèm theo mấy động tác dư thừa không thích hợp.

Mục Dung tránh được một lần, nhưng tránh không kịp lần hai.

Cô cau mày lại: “Giản tổng, ngài——”

“Theo điều 1010 của Bộ Luật Dân sự, việc quấy rối t*nh d*c người khác bằng lời nói, chữ viết, hình ảnh, hành vi thân thể… trái với ý muốn của người đó, thì nạn nhân có quyền yêu cầu người gây ra hành vi đó phải chịu trách nhiệm dân sự theo pháp luật… Theo Bộ Luật Dân sự——”

Giọng phát ra từ loa điện thoại vang lên bất ngờ, khiến cả hai người trong khu tiếp khách đều ngây người.

Sau đó liền thấy một thiếu niên mặc áo hồng trắng phối với quần bò bước vào, trong tay cầm chiếc điện thoại đang phát âm thanh…

Âm lượng lớn đến mức vang khắp cả khu tiếp khách.

Trên mặt Giản Trí Bác thoáng qua vẻ xấu hổ, nhưng ngay sau đó sắc mặt anh ta lại trở nên khó coi——

“Cậu là ai? Vào đây làm gì?”

Giọng điệu của Giản Trí Bác đầy bất mãn——

“Không biết là ở khu vực công cộng thì không được mở loa ngoài à?”

“À… xin lỗi.”

Thẩm Sơ ngẩng đầu: “Tôi vẫn chưa học thuộc đến đoạn đó này.”

“Tôi cũng không biết trong Bộ Luật Dân sự có quy định không được mở loa ngoài nơi công cộng không, vì chỉ riêng điều khoản về quấy rối t*nh d*c này thôi là tôi đã học mãi không thuộc, hơn nữa liên quan đến quấy rối t*nh d*c thì nhiều lắm, ví dụ như quấy rối nơi công sở…”

Bị một đứa trẻ nhỏ hơn mình nhiều tuổi nói ngay trước mặt như vậy, làm sao Giản Trí Bác chịu nổi, sắc mặt lập tức trầm xuống. Trong lòng nghĩ không biết đứa nhóc không biết trời cao đất dày này từ đâu đến, tự cho là có thể anh hùng cứu mỹ nhân thành công?

“Cậu cố ý đúng không?”

Giản Trí Bác lạnh mặt đứng dậy: “Nhóc con, nói chuyện làm việc thì cần phải biết giữ chừng mực.”

“Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời thì không thể nói bậy ——”

“Giản tổng, vị này là công tử của Thẩm tổng.” Mục Dung mở miệng cắt ngang.

“Thẩm tổng…”

Giản Trí Bác nghẹn lời, rồi lại nhìn sang Thẩm Sơ.

Sau khi quan sát kỹ lại, anh ta khẽ tặc lưỡi, giọng càng thêm bất mãn: “Thẩm tổng không phải chỉ có một đứa con trai lớn như vậy thôi sao?”

“Tôi từng gặp cậu ta rồi mà.”

Vừa nói, Giản Trí Bác vừa quay lại nhìn Mục Dung, giọng điệu xoay chuyển, mang theo giễu cợt rõ ràng: “Mục tiểu thư đúng là tốt bụng, nhưng cũng không thể nói dối như vậy đi. Hơn nữa, tôi đã làm gì Mục tiểu thư sao?”

“Tôi đã sờ vào chỗ nào của Mục tiểu thư, hay có hành động gì vượt quá giới hạn?”

“Đây là cách Thẩm thị tiếp khách sao?”

“Cách Thẩm thị tiếp khách sao cơ?”

Một giọng nói vang lên, có người bước vào phòng.

“Giản tổng chờ lâu chưa?”

Theo giọng nói, một người bước đến đứng cạnh Thẩm Sơ.

Bên kia, Tạ Thời Minh cũng đi đến, nhẹ nhàng bóp cổ tay Thẩm Sơ một cái——

“Sao em còn gửi cả video cho anh.”

“Thế anh đã lưu lại chưa?”

Tạ Thời Minh cười: “Gửi cho trợ lý Chu và anh cả rồi, anh cả bảo che mặt lại, đăng lên nhóm tổng của tập đoàn, sau đó nhờ đội luật sư và bộ phận PR dạy mọi người cách tự bảo vệ mình nơi công sở, thế nào?”

Thẩm Sơ liền “wow” một tiếng: “Làm tốt lắm!”

Giản Trí Bác nghe vậy: “……”

Không lẽ là như anh ta nghĩ thật?

Chẳng lẽ vừa rồi——

“Đợi đã, các người nói… video gì cơ?”

Giản Trí Bác vừa hỏi, vừa giơ tay định kéo Thẩm Sơ lại.

“Các người——”

“À đúng rồi, còn chưa giới thiệu với Giản tổng, đây là hai cậu em trai của tôi, tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, vậy mà còn chưa chào hỏi Giản tổng.”

Thẩm Sóc vừa nói, vừa vỗ nhẹ đầu Thẩm Sơ và vai Tạ Thời Minh.

“Hy vọng Giản tổng rộng lượng, đừng chấp nhặt với trẻ con.”

Nói như vậy, nhưng anh ấy cũng không bảo hai người chào hỏi gì.

“Không phải, ý tôi là——”

“Chắc Giản tổng chưa từng gặp cậu em này của tôi ha, nó sống ở nước ngoài nhiều năm, mới vừa trở về.”

Thẩm Sóc nghiêng người đứng chắn trước hai người, vóc dáng cao hơn Giản Trí Bác gần nửa cái đầu, rất có cảm giác áp lực. Anh ấy còn giơ tay chặn luôn bàn tay đang đưa tới của Giản Trí Bác, giọng điệu có chút lãnh đạm nói: “Nhà họ Thẩm chúng tôi bênh vực người nhà, đứa nhỏ này tên là Thẩm Sơ, mong Giản tổng nhớ kỹ. Nếu sau này thấy ai đó động tay động chân với em ấy, thì làm phiền Giản tổng tiến lên nhắc nhở một chút, tránh cho người không có mắt.”

Bình Luận (0)
Comment