Giản Trí Bác lúc này không chỉ là mặt mày khó coi, mà thậm chí có phần xấu hổ, anh ta đưa tay chỉ vào Thẩm Sóc.
“Tiểu Thẩm tổng, nói gì thì nói, tôi cũng lớn hơn cậu, có thể coi như bậc trưởng bối đấy?”
Thẩm Sóc gật đầu: “Đúng vậy, anh là trưởng bối, chúng tôi là tiểu bối, mà đã như vậy thì trưởng bối đừng nên chấp nhặt với tiểu bối làm gì.”
“Đặc biệt là hai đứa em trai của tôi đây, chúng còn là trẻ con.”
“Trẻ con không hiểu chuyện, lẽ nào anh còn muốn so đo với chúng?”
Giản Trí Bác: “……”
Thẩm Sơ thực sự không nhịn nổi nữa.
Cậu xoay người lại, chôn đầu vào người Tạ Thời Minh, bờ vai khẽ run lên liên tục.
Thân thể Tạ Thời Minh gần như không thể phát hiện mà khẽ khựng lại một chút, sau đó đưa tay lên, ấn nhẹ vào cái gáy trắng ngần của Thẩm Sơ: “Ngoan, đừng khóc.”
Lời vừa dứt, vai cậu lại run lên mạnh hơn.
Thẩm Sơ rụt người lại vào lòng Tạ Thời Minh, như thể sợ lộ ra điều gì..…
Thẩm Sóc thở dài, nhìn sang Giản Trí Bác: “Anh xem, anh dọa em ấy khóc rồi đấy.”
Giản Trí Bác: “……”
Anh ta hít sâu một hơi, lại hít thêm một hơi nữa.
“Tốt lắm, hay lắm...”
“Các người…”
Giản Trí Bác chỉ tay vào từng người một, tức đến mức nói không nên lời.
Một lúc sau mới cố nén giận mở miệng: “Được thôi! Tiểu Thẩm tổng, xem ra cậu không muốn hợp tác với Giản thị chúng tôi nữa, phải không?!”
“Giản thị…”
Thẩm Sóc còn chưa kịp nói, đã nghe Tạ Thời Minh mang theo một tia nghi hoặc mở miệng nói: “Giản thị bây giờ là do anh làm chủ sao?”
“Phụt!”
Không biết từ đâu vang lên một tiếng “đánh rắm”, Thẩm Sơ lập tức rúc chặt hơn vào cổ Tạ Thời Minh, sau đó lén nhéo hắn một cái.
Nhưng eo hắn quá cứng, nhéo cũng không ăn thua.
Tạ Thời Minh chỉ nhẹ nhàng nhéo lại gáy cậu một cái.
“Khụ.”
Thẩm Sóc cũng quay đầu khẽ ho một tiếng, rồi mới nói: “Nếu hiện giờ anh thật sự có thể làm chủ ở Giản thị thì...”
…
Cuối cùng, Giản Trí Bác tức đến mức mặt mũi tái xanh, mang bộ dạng cực kỳ khó coi mà bỏ đi.
Thẩm Sơ cười mãi mới dừng lại được, còn chưa kịp lau khô nước mắt do cười bôi trên cổ Tạ Thời Minh thì đã bị Thẩm Sóc nắm gáy kéo đứng lên—
“Ái da, anh cả?”
Chu Tắc phía sau vẫn còn xem đến trợn mắt há mồm, chưa phục hồi tinh thần thì thấy tiểu Thẩm tổng nhà mình hiếm khi nở nụ cười?!
Nhưng nụ cười ấy rất nhanh đã biến mất khi Thẩm Sơ ngẩng đầu lên.
“Về nước sớm mà không nói tiếng nào, lại còn gây chuyện?”
Mục Dung vội vàng nói: “Tiểu Thẩm tổng, chuyện này là do tôi—”
“Không phải lỗi của tụi em đâu!”
“Tên mặt dày kia đi vệ sinh mà không chịu đóng cửa, chẳng lẽ trách người đi ngang bịt mũi à?!”
Thẩm Sóc: “……”
Tạ Thời Minh cũng bất lực, nhéo má Thẩm Sơ một cái, rồi giúp cậu lau nước mắt: “Học ở đâu mấy thứ linh tinh thế này.”
Thẩm Sơ cười hì hì: “Tự em nghĩ ra đấy!”
“Vừa mới nghĩ xong, so sánh này cũng được đúng không?”
“Anh thấy sao?”
Thẩm Sóc liếc cậu một cái: “Rất... có mùi vị.”
Nói rồi còn đưa tay gõ nhẹ lên trán cậu.
“Anh có mang quà cho em, ở văn phòng anh đấy.”
Chu Tắc phía sau có hơi ngạc nhiên, đống quà đó là chuẩn bị cho vị này sao?
Thẩm Sóc bảo hai người vào văn phòng mình lấy quà, nhưng trước khi rời đi, Thẩm Sơ có chút lo lắng không biết chuyện vừa rồi có thể gây ảnh hưởng gì không, dù sao Giản Trí Bác đến đây cũng là để bàn công việc, cuối cùng lại bị chọc tức đến mức bỏ đi….
“Công ty chúng ta và Giản thị đều đang nhắm đến cái bánh lớn là năng lượng mới. Một cái bánh quá to, chắc chắn không thể một công ty độc chiếm, việc hợp tác là điều không thể tránh khỏi. Nhưng cụ thể ai hợp tác với ai, hợp tác kiểu gì, bây giờ vẫn chưa thể quyết định.”
“Cuối cùng cái bánh đó sẽ chia cho ai, hiện giờ cũng chưa biết được.”
Thẩm Sóc nhướng mày: “Nhưng người cùng ăn bánh không phải là Thẩm thị với Giản thị, thì cũng có thể là Thẩm thị với công ty khác.”
Oa wow.
Miệng Thẩm Sơ tròn thành hình chữ “O”, nếu anh cả có tự tin như vậy thì cậu cũng yên tâm rồi.
Nhưng trước khi đi lại bị Thẩm Sóc giữ lại—
“Khoan đã, em về nước được mấy ngày rồi?”
“Về nước sớm không báo cho ai hết?”
“Gặp Thẩm Dật và Thẩm Tùy chưa?”
Thẩm Sơ: “……”
…
Thẩm Sóc còn có công việc phải xử lý, đúng lúc Thẩm Minh Châu cũng đang ở công ty nên anh ấy định lên tầng tìm ông nói chuyện.
Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh thì đi đến văn phòng của Thẩm Sóc chọn quà.
Nhưng vừa muốn rời khỏi khu vực tiếp khách thì đã bị Mục Dung gọi lại.
Mục Dung muốn cảm ơn hai người, lúc trước khi cô phải ứng phó với Giản Trí Bác vì công việc, trong lòng thật sự rất khó chịu, thậm chí có chút ghê tởm. Không ngờ Thẩm Sơ lại xuất hiện giúp cô, thậm chí còn biết lưu lại bằng chứng, giải quyết một lần dứt điểm.
“Tuy không biết tôi có giúp được gì hay không, nhưng nếu hai vị thiếu gia cần gì, cứ việc nói.”
Mục Dung nói chuyện dứt khoát, ngay cả Tạ Thời Minh cũng được cô tính vào, dù sao cuộc đối thoại khi nãy của hai người đúng là khiến Giản Trí Bác cảm thấy bị ủy h**p.
Tạ Thời Minh tất nhiên không thể nhận công lao này về mình.
Còn Thẩm Sơ…
Cậu suy nghĩ một chút, rồi gãi má, mở miệng nói: “Thật ra em có một việc muốn nhờ chị giúp.”
—— Liên quan đến chủ đề phim phóng sự mà cậu muốn quay.
Nếu muốn thi vào ngành đạo diễn, không bàn đến các môn văn hóa, các môn chuyên ngành trong vài tháng tới của học kỳ này sẽ phải tập trung ôn luyện để dự thi ở các trường. Hơn nữa còn cần có tác phẩm, nếu đã quyết định đi con đường này thì cũng phải có gì đó thể hiện được bản thân.
…
Nói chuyện sơ qua với Mục Dung xong, hai người mới đi về phía văn phòng của Thẩm Sóc.
Là thư ký trưởng của công ty, Mục Dung chắc chắn tiếp xúc với nhiều người, nên Thẩm Sơ muốn nhờ cô giúp “chọn” ra vài nhân viên “điển hình”, sau đó hỏi họ có đồng ý quay phim hay không. Hầu hết các cảnh sẽ quay tại công ty, một phần nhỏ quay tại nhà riêng, nếu đặt máy quay thì chắc vẫn có thể chấp nhận được đi? Hơn nữa, cậu còn sẽ trả thù lao.