Thế nên, cậu chắc chắn sẽ phải thường xuyên đến công ty.
Nhưng đây mới chỉ là giai đoạn ghi hình ban đầu, sau này Thẩm Sơ vẫn sẽ tiếp tục thực hiện.
Bởi vì xã hội này không chỉ có một công ty, cũng không chỉ có một nghề nghiệp, càng không chỉ có một kiểu người hay một câu chuyện.
Muôn hình vạn trạng của nhân sinh, niềm "vui" là vô tận.
“Chí hướng của em có phải rất vĩ đại không?”
Thẩm Sơ chắp tay ra sau lưng, nghiêng đầu nhìn Tạ Thời Minh, muốn biết đối phương nghĩ thế nào.
Tạ Thời Minh khựng bước một chút: “Em có biết cha nuôi của anh trước đây làm nghề gì không?”
“Tạ tiên sinh sao?”
Thẩm Sơ lắc đầu.
Cậu nhớ Tạ Thời Minh trước đây hình như chưa từng nhắc đến chuyện đó.
Cũng rất ít khi nói đến Tạ Văn Sơn, không phải không muốn nhắc đến, mà là không dám nhắc đến.
Bởi vì có những nỗi đau, khi chưa thể vượt qua thì đành phải che giấu đi.
Nhưng hiển nhiên, Tạ Thời Minh bây giờ đã sớm buông bỏ những gút mắc trong quá khứ.
“Cha nuôi anh biết làm rất nhiều thứ, ông ấy biết thổi huân, mỗi khi trong thôn có việc vui gì, mọi người đều nhờ ông giúp. Ông ấy còn biết làm đồ gỗ, đặc biệt là những món đồ nội thất kiểu xưa, tay nghề rất giỏi, nên có rất nhiều người đến đặt làm.”
Thẩm Sơ há miệng kinh ngạc, trong lòng nghĩ: Bảo sao.
Bảo sao hồi nhỏ, cậu nhớ Tạ Thời Minh đã rất thích làm đồ thủ công, từng làm rubik gỗ và nhiều món đồ nhỏ khác.
“Ông ấy vốn rất được lòng người trong thôn, nhưng từ sau khi ngã bệnh thì mọi thứ bắt đầu thay đổi…”
Nói đến đây, Tạ Thời Minh không khỏi thở dài: “Anh đôi lúc vẫn nghĩ, nếu lúc đó bọn anh mượn được nhiều tiền hơn, nếu tiền bán căn nhà cũ ở quê không bị Tạ Văn Dũng lừa lấy mất, thì liệu cha nuôi có thể sống thêm được một thời gian nữa không?”
“Nhưng khi đó, bọn anh chẳng biết tìm ai để cầu cứu, người không quen biết thì ai lại sẵn sàng giúp vô điều kiện?”
“Bầu trời này rất rộng lớn, nhưng có quá nhiều điều chẳng thể lan tỏa được.”
Tạ Thời Minh nhìn sang Thẩm Sơ: “Nhưng nếu trong ống kính của em, có thể ghi lại một vài người, một vài câu chuyện, nếu những điều đó được biết đến rộng rãi, nếu một số ‘quy tắc’ đã ăn sâu nhưng không hợp lý có thể bị phá bỏ, nếu điều đó có thể tác động đến nhiều chuyện hơn, thì tất cả đều rất có ý nghĩa.”
“Sơ Sơ, suy nghĩ của em rất tốt.”
“Mục tiêu của anh là chữa bệnh cứu người, còn nếu suy nghĩ của em có thể thực hiện được, nếu có thể tiếp tục duy trì, để từng người từng chuyện trong xã hội này hiện lên một cách rõ ràng, thì có thể thay đổi được rất nhiều điều.”
Tạ Thời Minh dừng bước, quay người lại nhìn Thẩm Sơ.
Rồi hắn khẽ cúi đầu, đưa tay vuốt má cậu, nhẹ giọng nói: “Em rất giỏi, Sơ Sơ.”
“Anh luôn biết em rất giỏi.”
Tạ Thời Minh mỉm cười, lại nhéo má Thẩm Sơ.
…
Đến văn phòng của Thẩm Sóc, Thẩm Sơ lập tức nhìn thấy chú Agumon béo tròn kia.
Cậu chạy đến ôm chặt Agumon vào lòng, cúi đầu, liên tục nhéo cái đuôi ngắn và móng vuốt của nó.
Thiệt tình, nói chuyện dễ nghe như vậy làm gì chứ!
Làm cậu không được tự nhiên, cứ như đang sốt nhẹ… không lẽ bị cảm rồi sao?
---
[ Thấy tiểu Thẩm tổng hùng hổ bước vào khu tiếp khách chưa?!]
[ Đâu chỉ hùng hổ, phía sau còn có em trai của cậu ấy nữa, chính là em trai ruột đó!]
[ Trời ơi, đây là muốn làm gì đây? Nghe nói “tiểu đáng yêu” vừa vào khu tiếp khách xong? Không lẽ gặp phải chuyện gì? Ở đó hình như còn có khách của tiểu Thẩm tổng...]
[ Ai da, tôi nói rồi mà, để cậu ấy tự do đi lại thế nào cũng xảy ra chuyện cho xem…..]
[ Tự do đi lại cái gì, giờ đâu phải giờ làm việc, người ta không được tự do đi dạo trong tòa nhà công ty nhà mình à?】
[ Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?]
……
Các nhóm chat thảo luận sôi nổi từ nhóm lớn, nhóm nhỏ đến nhóm kín, tin tức lan truyền cực nhanh.
Hơn nữa còn có người tường thuật trực tiếp ——
[ Báo! Họ đã vào khu tiếp khách rồi!]
[ Có ai ở gần không? Mau đi nhìn lén đi, dù gì khu đó cũng bán mở mà!]
[ Bị bắt thì toi đời đó biết không…]
[ Nếu bị bắt thì cứ khai tên tôi đi, tôi còn đang ở trong ổ chăn không bò ra được đây nè!]
[ IQ tôi 3000, tôi sẽ tiên phong ra tiền tuyến!]
…
[ Báo—— Có người ra rồi, là Giản tổng, sắc mặt cực kỳ khó coi, chắc là bị chọc tức bỏ đi]
[ Vậy… cậu nhóc dễ thương đó đúng là gây chuyện rồi?!]
[ Mấy đứa trẻ như vậy đều đang trong "tuổi nổi loạn", có thể thông cảm được.]
[ Thông cảm gì chứ, thế này là quá biết gây rối rồi.]
[ Đó là khách của tiểu Thẩm tổng đấy! Cậu ấy chẳng phải đang chống đối lại tiểu Thẩm tổng sao? Cố ý à?!]
[ A cái này… cũng không biết nên nói gì…]
…..
Thẩm Sóc đi gặp Thẩm Minh Châu, Chu Tắc không theo cùng. Vị trợ lý này quanh năm lăn lộn trong các nhóm chat của công ty, biết được nhóm nào là sẽ mò vào ngay, lại còn nước lặng sóng ngầm. Lúc này nhìn đống nhóm chat loạn cả lên, không khỏi tặc lưỡi một cái.
Chống đối tiểu Thẩm tổng?
Đấy là do bọn họ không nhìn thấy cảnh tiểu Thẩm tổng chân trước vừa bước vào khu tiếp khách, chân sau còn chưa kịp bước vào, đã lập tức phối hợp nhịp nhàng với cậu thiếu gia kia, đến cả ánh mắt còn không cần trao đổi, hoàn toàn là che chở vô điều kiện…
Đừng nói là không gây chuyện, dù có gây chuyện thì chắc tiểu Thẩm tổng cũng thuộc về kiểu phụ huynh ngốc nghếch bênh con vô điều kiện.
Huống hồ bên cạnh còn có ông anh trai cũng phối hợp ăn ý không kém.
Một câu “đừng khóc” cực kỳ mượt mà, còn hơn cả cú xoay người ôm anh trai của cậu thiếu gia kia, khiến Chu Tắc cũng phải kinh ngạc và tán thưởng.
Đúng là người một nhà…
Nếu anh là vị Giản tổng kia, đừng nói là bị chọc tức bỏ đi, chắc còn bị tức đến khóc lóc mà đi ấy chứ.
Nhưng mà video thì phải nhanh chóng đưa lên thôi.
Thôi thì đơn giản tạo cái mã QR đi.
…
Tạo mã QR xong, đăng video lên, lại làm mấy nhóm chat bùng nổ.